Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 703: Lam Lam, bệnh của chú nặng hơn rồi

Edit: Bao/ Beta: PDRDTR

Tiểu Bát kính nghiệp tường thuật đầy chân thật: "Đại Boss nghe tiếng gào của ngươi chững lại một tí mà chắc tưởng mình hoang tưởng nên không để ý..."

Nam Tầm: ...

Cô đập đuôi xuống nước lấy đà bật vút lên, đáp xuống chỗ đất bằng khá cao so với mực nước biển cạnh đó, nhờ vậy thấy được Ngụy Xương! Anh vừa ra khỏi biệt thự, đang đi xa dần về phía ngược lại với cô. Nam Tầm hốt hoảng, vội hét lên: "Chú ——"

Giọng vang dội hơn hẳn lần trước, thậm chí còn kéo dài âm cuối. Cô rõ ràng thấy Ngụy Xương dừng bước, song, nụ cười trên môi vừa chớm nở liền vụt tắt. Bước chân anh đúng là ngừng lại thật, nhưng chỉ một chốc lại tiếp tục, ngay cả đầu cũng không quay!

Khóe miệng Nam Tầm run rẩy, vội nhảy nhảy về hướng anh.


Nền đất lát đá tảng nghệ thuật đấy nhưng đuôi cá đập xuống thì đau điếng. Mắt thấy Ngụy Xương càng lúc càng xa, cô bèn quyết định từ nhảy bước nhỏ đuổi theo thành dùng sức làm một cú lớn. Cú đập này quả thực mang cô đi thật xa, có điều dùng sức quá đà, tiếp đất bằng đuôi cá không giữ được thăng bằng làm cô ngã nhào ra đất.

Tư thế ngã có thể nói là cực kỳ chật vật, đến nỗi cả người còn trượt thêm một đoạn, tróc không ít vảy.

"Ui da... Đau."

Ầm ĩ cỡ này ngay cả cụ già lãng tai còn nghe được, nói chi người đàn ông chỉ cách cô bảy tám bước. Dường như xác định mình không nghe nhầm, Ngụy Xương mới xoay người, sau đó thấy được con người cá sõng soài trên đất.

Nam Tầm người không mảnh vải, đôi mắt xanh thẫm thân thuộc rưng rưng ngước nhìn anh đầy tủi thân. Cô vốn mặc bộ đầm dạ hội ngày hôm đó, chẳng qua mặc quần áo ảnh hưởng tốc độ bơi, hơn nữa còn phải săn mồi nên chỉ có thể nhịn đau vứt bộ váy rườm rà, trở về làm người cá trần trụi với thiên nhiên.


Lần đầu gặp nhau cô cũng như thế này, bị anh kéo ngã, phơi bày cơ thể trước mặt anh.

Choang.

Hai tay Ngụy Xương bỗng buông lỏng, bể cá trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành, nước chảy lênh láng thấm xuống những kẽ đá, san hô đỏ nằm lại trơ trọi giữa đống mảnh sành.

Anh sững sờ nhìn người cá trên đất, cổ họng như bị bóp nghẹt, hồi lâu mới phát ra được một âm khản đặc: "... Lam Lam?"

Nam Tầm còn đang đợi anh tới đỡ mình dậy, ai ngờ đối phương như bị ngốc, trừ thả rơi bể cá thì chả có động tĩnh gì.

"Chú, cháu đuổi theo chú ngã đau quá. Mà chú cũng không lại đỡ!" Giọng điệu mang ý trách móc của người cá nhỏ đánh thức Ngụy Xương, anh sải bước vọt tới, chỉ là cánh tay vừa duỗi ra giữa không trung bỗng khựng lại run run.

Muốn nhưng không dám.

Người trước mắt đang tồn tại thật ư? Hay cũng như giấc mộng của anh những ngày này, sẽ biến mất khi trời sáng? Nếu là mơ thì anh không dám chạm tới, sợ rằng nó sẽ tan biến như bọt biển.


Ở khoảng cách gần, Nam Tầm thấy rõ gương mặt anh tiều tụy hẳn đi, đôi mắt đầy tơ máu đượm sự mỏi mệt, cùng với dáng vẻ rụt rè, cẩn trọng không dám đụng vào mình. Đôi mắt vốn phủ sương vì đau đớn và tủi hờn của cô giờ đây như hóa làn mưa bụi, ánh nước lấp loáng.

"Chú, cháu về rồi, chú không ôm một cái sao ạ?" Cô nhìn anh, nhỏ giọng làm nũng.

Ngụy Xương từ từ ngồi xổm xuống, nhưng vẫn chỉ chăm chăm nhìn cô, chẳng đáp lời.

Nam Tầm: ...

Tiểu Bát: ...

"Lam Lam." Ngụy Xương thủ thỉ gọi tên cô, sợ mình to tiếng làm bé người cá trước mắt đột nhiên trốn mất. "Lam Lam, cục cưng của chú, mấy ngày nay chú thật sự rất rất nhớ, nhớ đến sắp điên rồi."

Nam Tầm cảm thấy có lẽ Ngụy Xương cho rằng bản thân đang nói chuyện với không khí nên mới dám thổ lộ thẳng thắn thế này. Cô biết rằng anh là con người sống nội tâm, luôn giấu kín cảm xúc.
"Rõ ràng chỉ mới hiện diện trong đời chú chưa tới ba tháng, cháu đã như bám rễ trong trái tim này, đột nhiên rút ra, sẽ đầm đìa máu. Cháu biết không, toàn là máu, rất đau..."

Nam Tầm mấp máy miệng, khẽ gọi: "Chú..."

Ngụy Xương đặt ngón trỏ lên môi cô: "Suỵt, Lam Lam, ngoan nào, nghe chú nói. Chú có rất nhiều điều muốn nói, cháu ngồi yên nghe hết được không?"

Nam Tầm nhíu mày lẳng lặng nhìn anh.

"Trước kia chú luôn nghĩ những ai khốn khổ vì tình đến nỗi không gượng dậy nổi đều là những kẻ ngu xuẩn nhu nhược. Tình yêu là thứ ngắn hạn, giai đoạn đầu thì thèm khát nhưng chỉ cần quá đát nó sẽ biến chất. Vậy thì tại sao phải để một thứ đã biến chất làm tổn hại chính mình? Không đáng."

"Chú không ngờ sẽ có một ngày, bản thân lại trở thành kẻ khờ vô dụng ấy. Lam Lam, cháu có biết không? Mấy ngày này, chú liều mạng làm việc không dám để bản thân rảnh rỗi, bởi vì một khi có thời gian, dù chỉ một giây một phút, trong đầu chú cũng sẽ tràn ngập bóng hình cháu. Vô số lần, chú đã cố gắng không nghĩ nữa, tự nhủ với bản thân cháu đi rồi chẳng quay về đâu, hãy cứ xem hai tháng qua chỉ là một giấc mộng."
"Nhưng làm sao có thể... Chú không quên được, hoàn toàn không quên được cháu."

"Dù rằng cháu chỉ tồn tại một ngày trong ký ức của chú, thì cả đời này chú cũng không cách nào quên được."

"Lam Lam, chú biết chuyện này nghe nực cười nhưng ban đầu chú chỉ muốn tìm một người làm bạn mà thôi, mà người này phải toàn tâm toàn ý tin tưởng và lệ thuộc vào chú, chỉ vì quá cô đơn. Vậy nên sự xuất hiện của cháu thật sự đã lấp đầy khoảng trống trong lòng chú. Chú vốn muốn biến cháu thành người thân duy nhất của mình, lại không ngờ bản thân sinh ra ý khác."

"Ha, cái gì mà chú với chả cháu, tôi không hề muốn làm chú! Lam Lam, tôi thích em, là "thích" giữa hai người yêu nhau. Nhưng tôi là đồ cầm thú chó má, dẫn dắt em lúc còn ngây thơ vô tri làm chuyện chỉ có tình nhân mới có thể làm, thậm chí hết lần này tới lần khác."
"Em nói xem, có phải tôi quá khốn nạn nên ông trời mới trừng phạt, lấy lại món quà ấy không?"

"Tôi... đáng lắm! Người như tôi nào xứng có được em."

"Mới vừa rồi, tôi ngồi một mình trong biệt thự đầy ắp kỉ niệm của chúng ta hai tiếng, bất kể nhìn nơi nào đều thấy được bóng hình em, tiếng em,... Trước kia, cứ đến trời tối, bên tai tôi sẽ vang tiếng đàn ông đánh chửi cùng tiếng phụ nữ khẩn thiết cầu xin, còn hiện tại —— Những thứ đó đã biến thành tiếng em gọi tôi, từng tiếng chú mềm như bông ngọt như đường, như thể tôi chỉ cần duỗi tay là ôm được em. Thế nhưng, một khi bật đèn lên thì cái gì cũng chẳng còn, tất cả đều... hóa hư vô. Kể từ đó, tôi không dám mở đèn nữa, như vậy là có thể nghe tiếng em gọi, như thể em vẫn luôn nằm cạnh tôi."
"Lam Lam, bệnh của tôi hình như trở nặng hơn rồi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất