Bộ quần áo này là may cho Tô Mộc Lam, khi Bạch Trúc Diệp may hết sức chăm chú, cẩn thận, lúc này quần áo đã xong liền có cảm giác thành công vượt bậc.
Chẳng qua nhìn đi nhìn lại đều cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó.
Đúng rồi, chưa thêu hoa.
Trong nhà hơi dư dả một chút thì sẽ thêu mấy đóa hoa nhỏ ở trên cổ áo, như vậy nhìn bộ quần áo này sẽ có khác biệt.
Bạch Trúc Diệp muốn thêu hai đóa hoa lên cổ áo của Tô Mộc Lam, như vậy quần áo của nương sẽ trở nên xinh đẹp.
Tuy nhiên, cô bé lại không biết làm …
Nhà làm nông nghiệp bình thường phần lớn sẽ không chú ý đến điểm này, chủ yếu là muốn nhưng lại không có điều kiện.
Toàn bộ trong thôn chỉ có nhà giàu như nhà Phùng thị mới có mấy bộ quần áo sa tanh thêu hoa.
Nhưng ngày thường ở trong thôn cũng không mặc thường xuyên, Bạch Trúc Diệp căn bản không nhìn thấy.
Mặc dù ở trên trấn có cơ hội nhìn nhiều lần, nhưng không thể trèo lên người củba người ta nhìn được, cho nên Bạch Trúc Diệp cũng ít khi nhìn rõ, muốn bắt chước cũng khó.
Quan trọng nhất chính là thêu hoa phải có chỉ đẹp, trong nhà chỉ có mấy loại chỉ này, màu sắc cũng quá đơn giản.
Bạch Trúc Diệp bĩu môi suy nghĩ sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn một vài sợi chỉ, lấy kim bắt đầu thêu lên trên quần áo của Tô Mộc Lam.
Trời chiều chạng vạng, mặt trời lặn xuống phía tây, Tô Mộc Lam dẫn bọn trẻ trở về nhà, trong tay xách theo giỏ tre, bên trong giỏ chất rau sam.
Từ phía xa đã nhìn thấy Bạch Trúc Diệp đang ngồi hết sức chuyên chú mà xe chỉ luồn kim, may lên may xuống, có lẽ là quá chuyên tâm nên ngay cả khi bốn người bọn họ vào sân cũng không hề phát hiện ra.
"Ta nhớ rõ lúc chúng ta xuống đồng làm việc, tam tỷ nói quần áo chỉ còn một cái tay áo, sao đến bây giờ vẫn chưa may xong, có phải tam tỷ lén chạy ra ngoài chơi không?" Bạch Mễ Đậu nhăn mặt làm trò hề, vui cười nói.
"Không phải đâu." Bạch Trúc Diệp cắt đầu sợi chỉ đi, rũ rũ quần áo, cầm đưa cho Tô Mộc Lam xem, "Nương, mau tới nhìn, xem con thêu hoa cho nương có đẹp hay không?"
"Ồ, Trúc Diệp biết thêu hoa sao?" Tô Mộc Lam vừa mừng vừa lo, lại sợ bản thân mình vừa hái rau dại làm tay bị bẩn, vội vàng rửa sạch sẽ tay mấy lần mới bước lại gần nhìn.
Bên trên cổ áo, hai bên trái phải thêu hai dải hoa văn nhỏ, thoạt nhìn có vẻ rất nhỏ, dùng chỉ nhiều màu thêu xen kẽ vào nhau, liếc mắt nhìn sơ qua trông khá mới lạ.
Có điều nếu là nhìn kỹ thì có thể nhìn rõ ràng những hoa văn này chẳng hề giống đóa hoa, hiển nhiên là hoa văn do Bạch Trúc Diệp tự mình nghĩ ra một cách ngẫu nhiên, không được trải qua đào tạo, nên hoa văn này hơi nhăn nhúm, có lẽ là vì không dùng khung thêu căng ra nên mới nhăn như vậy.
Có thể nói là đường may kỹ càng mềm mại, kiến thức cơ bản bẩm sinh không tồi, nhưng không có ai dạy dỗ con bé nên mới thêu thành bộ dáng này.
"Tam tỷ thêu cái gì đấy?" Bạch Mễ Đậu đứng ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, gãi gãi lỗ tai, chợt nói, "Ta nhìn thấy hình như Tam tỷ thêu khoai tây thì phải." Khoai tây?
Bạch Trúc Diệp và Tô Mộc Lam cùng những người khác đều sửng sốt.
"Đâu phải khoai tây chứ." Sau khi Bạch Trúc Diệp hoàn hồn liền bĩu môi nói.
"Đây còn không phải là khoai tây sao, tỷ xem màu sắc này, giống vỏ khoai tây như đúc, còn có màu xanh ở phía trên, chẳng phải là mầm khoai tây mọc ra sao? Tam tỷ thêu không tệ, lại là thêu khoai tây nảy mầm nè." Bạch Mễ Đậu cười nói.
Bạch Trúc Diệp lại ngẩn ngơ một lần nữa, sau đó chính mình lại đi nhìn hoa văn trên cổ áo kia, một lát sau, bật khóc "Oa" lên một tiếng.
Không khí như bị đè nén lại.
"Đệ nhìn đệ xem, nói cái gì thế, đây là trúc Diệp thêu hoa, cũng không phải là khoai tây." Bạch Lập Hạ vừa thấy Bạch Trúc Diệp khóc như vậy, mở miệng liền mắng Bạch Mễ Đậu.