Tô Mộc Lam suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: "Vừa rồi các ngươi nói muốn một lần nữa đi thuê cửa hàng, việc tìm một cửa hàng cũng không dễ dàng, chi phí dọn dẹp sửa sang lại, và chi phí hoạt động hằng ngày cũng không phải là con số nhỏ, tiền này…" Là ai bỏ ra.
Khi Tô Mộc Lam lên trấn họp chợ, đã nghe được người khác nói Ngô Trác Viễn ở Ngụy gia chính là đang làm việc của một người hầu, ngay cả tiền công cũng không được trả.
Nếu là tiền này vẫn từ Ngụy gia lấy ra, quan hệ lại không rõ ràng, như vậy chính là một đống chuyện phiền toái.
"Nói thêm chuyện này cũng không sợ tẩu tử chê cười…" Ngụy thị có chút ngượng ngùng mở miệng.
"Lúc trước khi ta còn là cô nương thì phụ mẫu có thuê người làm cho ta một bộ trang sức, ngày thường cũng không đeo qua, hôm nay ta đi lên trên trấn, tìm một cửa hiệu cầm đồ, bán đồ trang sức này đi, số tiền này cũng đủ để sửa sang thuê cửa hàng, Tô tẩu tử không cần lo lắng chuyện tiền bạc để mở cửa hàng."
Ngụy thị cười có chút lấy lòng: "Việc hôm nay, vốn nên là Trác Viễn và Tô tẩu tử bàn bạc tỉ mỉ, chỉ là hai chúng ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nếu sự lo lắng của Tô tẩu tử chính là Ngụy gia, thì tốt nhất vẫn nên là ta trực tiếp đến nói chuyện với tẩu tử thì tốt hơn…"
Tô Mộc Lam nhìn Ngụy thị, một lúc lâu cũng không rời được ánh mắt,
Nói một câu thật lòng thì nàng đối với hành động này của Ngụy thị vẫn có chút ngoài ý muốn.
Đại đa số tình huống, đối với một người ở rể như Ngô Trác Viễn thì nàng ta có lẽ sẽ đề phòng một chút, mặc dù không phòng bị gay gắt như Ngụy Đại Hữu, nhưng ít nhiều thì việc không cần thiết cũng sẽ không cần trực tiếp ra mặt làm việc.
Nhưng vì có thể giúp Ngô Trác Viễn làm thành công việc này, sau đó có thể thẳng lưng làm người, thì đầu tiên Ngụy thị đã tranh chấp với Ngụy Đại Hữu rồi chuyển ra khỏi nhà, sau đó lại cầm cố đồ trang sức của mình để làm vốn khởi nghiệp, có thể nói Ngụy thị đã dốc hết tất cả cho Ngô Trác Viễn.
Người ta thường nói, nhà có hiền thê thì nam nhân không bao giờ gặp tai họa, không chỉ vậy, thê tử trong nhà có tài có đức, là một sự đảm bảo quan trọng nhất cho một gia đình có thể có một cuộc sống rực rỡ phát đạt hay không.
Có một thê tử như Ngụy thị, thì gia đình Ngô Trác Viễn sợ là về sau có không nghĩ phát đạt cũng khó.
Tô Mộc Lam cảm thán sự cống hiến của Ngụy thị đối với gia đình, cũng hiểu được hai vợ chồng này đồng lòng như vậy, thì việc làm ăn này có thể thực hiện được.
Thấy Tô Mộc Lam chần chừ một lúc lâu không trả lời, thì trong lòng của Ngụy thị và Ngô Trác Viễn cũng không yên, sau khi nhìn nhau một cái, hai người do dự xem có nên hỏi thêm một câu hay không.
"Tình huống chung thì đại khái ta đã hiểu rõ."
Tô Mộc Lam mở miệng nói: "Cũng nhìn ra được sự thành tâm muốn làm tốt chuyện này của hai người, nếu đã như vậy thì chúng ta thử hợp tác trước, các ngươi quản lý cửa hàng, ta làm đồ ăn, dựa theo phương pháp của các ngươi, cái nào dễ bán, cái nào không bán được, thì hằng ngày các ngươi cứ liệt kê ra, ta cũng thuận tiện hơn trong việc làm nhiều cái nào, làm ít cái nào."
"Còn tiền lãi, cũng dựa theo phương án của các ngươi, chờ sau khi việc kinh doanh được mở ra, xem xét tình hình, nếu không thích hợp thì chúng ta sẽ sửa đổi sau."
Ngụy thị và Ngô Trác Viễn nghe xong, lập tức vui sướng tới mức nhấc cao lông mày.
Nhất là Ngô Trác Viễn, lúc này mới xoa tay, cũng không biết nên nói gì, chỉ cười ha hả, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Vậy, việc này chúng ta trước tiên cứ quyết định như vậy đã được không?"
"Ngươi thật là vui vẻ tới hồ đồ rồi sao, chuyện này cũng không phải là việc nhỏ, bây giờ chỉ xem như đã quyết định bước đầu, sau này còn có nhiều chuyện phải bàn bạc."
Ngụy thị ở bên cạnh nhắc nhở: "Hai ngày tới chúng ta phải nhanh chóng tìm được cửa hàng để thuê lại, sửa sang lại một chút, sau đó để cho Tô tẩu tử nhìn qua một lần, nếu không còn vấn đề gì thì chúng ta liền ký kết chứng từ, bắt đầu chính thức hợp tác làm ăn."