Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 53: Cay mắt

Bữa thịt kho tàu bày, nói sao đây, gia vị không đủ, mùi vị làm ra cũng thiếu sót rất nhiều, nhưng tốt ở bếp củi, thịt heo tươi, mềm mại vừa phải, mặn nhạt vừa đủ, ăn vào xem như cũng được.

Lần sau nếu còn kho thịt này, trước tiên phải ở cửa tiệm trên trấn, mua nhiều gia vị một chút mới được.

Tô Mộc Lam tính như vậy, đem mì ở trong bát ăn sạch sẽ.

Ăn cơm xong, hấp khoai lang, bắt đầu phơi một lô khoai lang sấy dẻo mới, sau khi bận rộn xong, liền xuất phát tiếp tục đi khai hoang.

Lấy xẻng, liềm, cuốc và các loại dụng cụ khác, đổ nước vào ba ống tre, Tô Mộc Lam hướng vào bên trong ống tre, một ống quậy một chút đường, lúc quậy đến ống thứ ba, Tô Mộc Lam do dự một chút, vẫn làm đem cái thìa đặt xuống.

Đường ở thời điểm này, là tương đồ tương đối đắt, mười lăm văn tiền của nàng, tất cả cũng chỉ mua được một chút này, sau này còn phải dùng cho mục đích khác, người trưởng thành chỉ cần đường huyết không thấp, cũng không cần bổ sung quá nhiều đường, hai cái ống có đường kia để dành cho Bạch Lập Hạ với Bạch Mễ Đậu uống, bản thân uống cái không đường là được.

Chuẩn bị xong tất cả đồ đạc, để lại Bạch Trúc Diệp và Bạch Thủy Liễu ở nhà, Tô Mộc Lam dẫn theo Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu đi làm việc.

Giữa mùa hè nắng nóng, cho dù lúc này trên trời bởi vì có những đám mây trắng bay lơ lửng, nhưng cái nóng oi bức của những ngày hè này, vẫn như cũ khiến người ta đổ mồ hôi như mưa.

Sau khi làm việc một lúc, phải nghỉ ngơi, uống vài ngụm nước mới được.

Nhưng hai đứa trẻ Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu thật sự rất hiểu chuyện, e rằng lúc này dù mồ hôi có ướt đẫm lưng, cũng không chịu dừng lại nghỉ ngơi, chỉ biết khom người thu dọn sạch sẽ những hòn đá nhỏ, cỏ dại hay gì đó.

Tô Mộc Lam thấy như vậy, lau mồ hôi trên trán, bọn con hai người trước tiên đi nghỉ một chút, ta đào mấy cái rễ cây này xong liền đi.

Hai đứa nhỏ cũng rất mệt, nghe Tô Mộc Lam nói như vậy, gật đầu bỏ cuốc và xẻng xuống, đi nghỉ trước ở dưới cây trẩu trơn lớn bên cạnh, cầm ống tre lên uống một ngụm nước.

“Nước này, sao uống lại không ngọt?” Bạch Mễ Đậu vô cùng ngạc nhiên nhìn ống trúc to trong tay, lại lắc một cái, uống thêm một ngụm, cau mày nói: “Thật sự không ngọt chút nào.”

“Không phải là đệ luôn uống nước ngọt, uống quen rồi, cảm thấy không ngọt nữa?” Bạch Lập Hạ nói.

“Chắc không phải vậy, thật sự là một chút cũng không ngọt.” Bạch Mễ Đậu đem ống trúc cho Bạch Lập Hạ.

Bật Lập Hạ nhấp một ngụm, liếm miệng, “Đúng thật là một chút cũng không ngọt....”

Ngạc nhiên mà nhìn ống trúc ở trong tay, lập tức cười lên, “Hèn gì không ngọt, đệ uống cái này là ống trúc của nương, nương lúc nãy không phải nói không để chúng ta uống cái này sao....

.” Bạch Lập Hạ ngơ ra, nhất thời im miệng.

Tô Mộc Lam không để hai người bọn họ uống nước của ống trúc này, mà nước bên trong ống trúc này không hề bỏ đường.

Cũng chính là nói....

Bạch Lập Hạ đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay, kiềm không được mà chảy hai hàng nước mũi.

“Sao vậy nhị tỷ?” Bạch Mễ Đậu quan sát thấy bộ dạng khác thường của Bạch Lập Hạ, hỏi.

“Không, không có gì.” Bạch Lập Hạ nhanh chóng đổi vẻ mặt, lén dùng tay áo lau khóe mắt, “Giọt mồ hôi rơi vào trong mắt, làm mắt đau.”

“Đây là nước nương muốn uống, lát nữa đừng lấy nhầm nữa, cũng đừng nói với nương đệ uống nước của người, tránh để nương cảm thấy hai chúng ta không nghe lời, trong lòng chắc sẽ không vui.”

“Ừm.” Bạch Mễ đậu sờ vào tai, “Nhưng nương chắc sẽ không giận nhỉ....”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất