Một mình Điền thị ngồi một lúc lâu ở trong phòng, dùng bàn tay xoa xoa cái trán hơi mệt mỏi.
"Phu nhân, không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi..." Nha hoàn Hồng Vân đứng ở bên cạnh nhẹ giọng nói.
"Ừ." Điền thị hơi mỏi mệt gật gật đầu, sau đó ngẫm nghĩ một lát rồi nói, "Ra bên ngoài rêu rao vài câu thế này, nói hôm qua đại tiểu thư đi ra ngoài, là vì chọn của hồi môn cho nhị tiểu thư, dùng tiền vốn riêng của chính mình để mua." Viptruyen360.
com - ebook truyện dịch giá rẻ
Khi xe vận chuyển vải dệt chở đến nhà thì sẽ chỉ trích Lục Văn Viện không hiểu việc quản lý gia đình, gặp chuyện không bình tĩnh, nhưng nếu nói là muộn chọn lựa của hồi môn cho ục Văn Tĩnh, lại dùng tiền vốn riêng của chính mình mà nói, người ta sẽ nói Lục Văn Viện yêu quý thứ muội, có phong thái của một trưởng tỷ.
Hơn nữa chẳng có chỉ là một thứ nữ, hiện nay còn chưa hoàn toàn đính hôn, đích trưởng tỷ đã vội vàng đưa nhiều đồ vật qua như vậy, rất có vẻ nịnh bợ, có thể thấy được cuộc sống hàng ngày trong nhà của Lục Văn Viện là như thế nào.
Chỉ cần chính thê và đích nữ còn ở đó, Lục Tề Thuận lại coi trọng thiếp thất và một thứ nữ như vậy cũng đủ để người ở châm chọc sau lưng hắn.
Mặc dù sẽ bực bội và áp lực, nhưng Lục Tề Thuận cũng sẽ khiêm tốn hơn một chút.
Đến lúc đó sẽ chứng tỏ cho hai mẹ con Trần thị biết, thiếp thất chỉ mãi là thiếp thất, con vợ lẽ chính là con vợ lẽ, vĩnh viễn không thể so bì được với bà và con cái của bà.
!
Sự lạnh lẽo trong mắt Điền thị càng trở nên lạnh lùng hơn.
"Vâng ạ." Hồng Vân đáp lời, tiếp đó hầu hạ Điền thị đi nghỉ ngơi.
Hôm sau, Bạch Thạch Đường ngủ dậy sớm theo thường lệ.
Khi rời giường mặc quần áo, hắn do dự một chút.
Tô Mộc Lam làm bộ quần áoi này, nói là trang phục hè, nhưng vải dệt này vô cùng mềm mại, mặc vào ngày xuân cũng có tác dụng giữ ấm nhất định, lúc này mặc lên cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà, nếu thường xuyên mặc thì quần áo chung quy lại sẽ bị mài mòn, rất nhanh sẽ biến thành đồ cũ, như vậy không thể không đổi bộ quần áo khác để mặc.
Nếu Tô Mộc Lam tiếp tục làm thêm quần áo cho hắn thì tốt quá, nhưng mấy ngày nay Bạch Thạch Đường cũng nhận thấy Tô Mộc Lam hiển nhiên cũng không am hiểu nữ công, khâu vá một bộ quần áo khiến nàng hao phí rất nhiều tinh lực.
Dạo gần đây phong ba trong xưởng kim chi còn chưa hoàn toàn kết thúc, bên phía cửa hàng thịt kho của Lưu thị cũng sắp tới ngày khai trương, rồi chuyện Bạch Mễ Đậu tham dự khảo thí ở trường huyện…
Thật sự có không ít chuyện cần Tô Mộc Lam phải nhọc lòng ghi nhớ.
Bạch Thạch Đường nghĩ nghĩ, quyết định mặc áo cũ ngày thường vẫn mặc, gấp gọn gàng ngay ngắn quần áo mà Tô Mộc Lam làm cho hắn, cất vào ngăn tủ.
Chung quy lại bộ quần áo này là làm để mặc vào mùa hè, lúc này là mùa xuân, không mặc cũng coi là chuyện bình thường.
Tô Mộc Lam thì không nghĩ nhiều, chỉ không ngừng cố gắng khâu vá ổn thỏa khăn trải giường và vỏ chăn mà lúc trước đã dự định làm cho Bạch Thạch Đường.
Đến buổi trưa, Bạch Kim Bắc tới nói chuyện về kim chi cho Tô Mộc Lam nghe.
"Trong số mấy cửa hàng hợp tác cùng xưởng của chúng ta đều đã tra hỏi qua, cuối cùng ngoài Thất Dặm Hương và Ngô Ký ra, chỉ có hai cửa hàng không lấy món kim chi giá rẻ về bán, hễ cửa hàng nào lấy về đều đã ngừng hợp tác rồi."
"Những người đó……"
Bạch Kim Bắc vừa nói vừa cười, "Ta thấy theo dáng vẻ của bọn họ dường như ước gì chúng ta dừng hẳn hợp tác, có lẽ lúc này cũng đang cười nhạo sau lưng chúng ta đấy."
"Nhất định bọn họ cảm thấy kim chi giá rẻ lại có thể kiếm chác được nhiều thì tội gì lại không bán, nhưng vẫn tình nguyện lấy một ít kim chi ở xưởng của chúng ta đã là nể mặt mũi lắm rồi, không muốn làm khó xử, chúng ta lại nhảy ra không hợp tác với bọn họ nữa, tự đạp đổ con đường của mình."
"Chỉ sợ sẽ nói chúng ta ngốc quá mức cũng nên."
Tô Mộc Lam nghe xong cũng mím môi cười, "Bọn họ nói gì mặc kệ bọn họ nói, chờ đến lúc đó, bọn họ sẽ chẳng cười nổi được nữa."