Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 619: Tổ ấm người già

Sắc trời đã tối, thì không thể thêu hoa nữa.

Bạch Trúc Diệp nhận lấy kim khâu và khay đan, cười đùa bước ra nhà chính, tìm một chỗ thích hợp dưới gốc cây táo, vừa nói chuyện với Bạch Thuỷ Liễu luyện chữ và Bạch Lập Hạ đang luyện quyền pháp ở bên cạnh, vừa cẩn thận thêu hình vẽ lên trên cái yếm.

"Lời nói thuận miệng của trẻ con, đừng để ở trong lòng." Sau khi Bạch Trúc Diệp rời đi, Bạch Thạch Đường lại bồi thêm một câu.

"Làm mẹ, sao có thể sao có thể so đo với con mình chứ? Yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ không để trong lòng đâu, huống chi hai người chúng ta cũng chỉ là hùn vốn cộng tác mà thôi." Nào sẽ có chuyện sinh con này cơ chứ.

Tô Mộc Lam hé miệng cười không ngừng.

Cho nên, hắn cũng chỉ có thể là hợp tác thôi à.

Bạch Thạch Đường hơi buông mí mắt, che lại chút thất vọng bên trong ánh mắt, đi ra ngoài: "Ta chặt xương sườn một chút, tối nay làm sườn xào chua ngọt nhé."

"Được." Sau khi Tô Mộc Lam hơi ngẩn người thì khẽ gật đầu.

Đợi Bạch Thạch Đường đi đến nhà bếp bận rộn, lúc tiếng chặt thịt bôm bốp truyền đến, Tô Mộc Lam nghiêng đầu một chút.

Sao nàng luôn cảm giác, vừa rồi Bạch Thạch Đường đi vô cùng vội vàng, cũng hơi cứng nhắc trong việc chuyển chủ đề, trước khi đi, trên vẻ mặt cũng lạnh lẽo.

Tức giận sao?

Không nên chứ, dường như lúc nãy nàng cũng chẳng nói gì sai.

Đợi đã, chẳng lẽ lại...

Tô Mộc Lam chớp mắt một cái.

Sau tiết Đoan Ngọ, Cố Vân Khê lại đến nhà lần nữa, dựa vào tiết Đoan Ngọ, bảo sẽ đến đón ba tỷ muội Bạch Thuỷ Liễu đến nhà ở vài ngày.

Tô Mộc Lam thu dọn đồ đạc và quần áo thường dùng của mấy đứa nhỏ, căn dặn ba người cô bé một phen rồi đưa ba người cô bé lên xe ngựa của Cố gia.

Đối với chuyện đến Cố gia ở, bốn đứa bé cộng luôn cả Cố Vân Khê đều vui ngất trời, xuất phát cứ một đường vừa nói vừa cười.

Bạch Thạch Đường với Tô Mộc Lam đơn giản tiễn đưa, lúc họ đến cửa thôn mới quay về.

Trở lại trong sân, ngồi uống trà một lát, Tô Mộc Lam nhìn xem sân khẽ nhíu mày.

Từ lúc vừa đến nơi này, bởi vì phải bận rộn kiếm tiền, phải chăm sóc bốn đứa bé, có thể nói nàng suốt ngày chân không chạm đất.

Có điều, bận rộn nhiều, thời gian trôi qua lại hết sức phong phú.

Nhất là bọn nhỏ suốt ngày cứ dính lấy nàng, cũng khiến cho nàng cảm nàng chính là một cái trụ cột lớn nhất trong nhà, ngoài ý thức trách nhiệm, thì vô cùng có cảm giác thành tựu.

Sau này, Bạch Thạch Đường trở về, bọn nhỏ cũng lớn lên theo năm tháng, khiến cho Tô Mộc Lam cảm thấy bọn nhỏ đang không ngừng có được không gian của mình, tác dụng trụ cột của nàng dường như cũng vơi bớt một chút.

Bây giờ thì tốt rồi, Bạch Đậu Mễ đi đến huyện học, ba tỷ muội Bạch Thuỷ Liễu lại đến huyện thành ở, chớp mắt, trong căn nhà này chỉ còn lại hai người cộng tác là nàng và Bạch Thạch Đường đây.

Làm thế nào cũng đều cảm thấy vắng vẻ.

Đột nhiên, Tô Mộc Lam có thể hiểu được tâm lý tổ ấm người già rồi.

Quy luật sinh hoạt thường ngày lúc này đã bị phá vỡ, ít nhiều gì người đây cũng có chút không thích ứng kịp.

Loại cảm giác không thích ứng được này, sẽ khiến cho tâm lý con người xuất hiện cảm giác chênh lệch cực lớn, phải cần bản thân mình tự giải trừ, mới không xảy ra vấn đề.

Tô Mộc Lam suy nghĩ, bèn cầm cây kéo và thuổng sắt nhỏ, đến dọn dẹp vườn hoa kia của mình một chút.

Ngày mùa hè, trăm hoa đua nở, cũng là lúc những nhánh hoa kia điên cuồng đua nở, nhất là hoa tường vi trèo tường mua về lúc trước, bấy giờ đang điên cuồng sinh trưởng, sớm đã tản ra khắp nơi.

Tô Mộc Lam buộc dây leo kia lên trên hàng rào một chút, thấy nó hơi dài nên trông thật sự tạp nhạp, bèn cắt tỉa một phen.

Còn Bạch Thạch Đường cầm gậy trúc gì đó, dọn dẹp vườn rau bên trong sân một chút.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất