Bạch Khang Nguyên lại suy nghĩ một hồi, mới mở miệng: "Vậy thế này đi, chúng ta đi thông báo cho thôn một phen, bày vài bàn tiệc ở cửa ra vào của Từ Đường, bàn tiệc này cũng không cần làm quá tinh xảo đâu, chỉ cần giết hai con heo, hầm thành một nồi đồ ăn lớn là được rồi."
Nơi này tập tục, cưới tang gả cưới, các loại việc vui, các món ăn đều được nấu bằng nồi lớn, đầy các khối thịt heo và các loại rau xanh trộn cùng nhau hầm từ từ, lại xối lên trên một muôi mỡ heo đậm đặc, lại cho thêm củ cải trắng chiên giòn da, vừa ăn vào mùi vị nồng đậm, ăn bao nhiêu cũng không ngán.
Lúc trước nghèo khổ, nồi đồ ăn lớn chính là món ăn tốt nhất, nhưng bây giờ cuộc sống giàu có, nồi đồ ăn lớn vẫn là món ăn nhận được nhiều sự hoan nghênh của mọi người nhất, nhất là nồi đời ăn lớn trong việc lớn như thế này, nấu trên bếp to, thời gian hầm cũng dài, rất ngon miệng, ngày bình thường nhà mình có làm như thế nào cũng không nấu ra được mùi vị thế này, cho nên tất cả mọi người đều rất nhớ nó.
Bạch Khang Nguyên sắp xếp như thế cũng coi như hợp lý.
Cộng thêm việc nấu nồi đồ ăn lớn cũng không tốn bao nhiêu công sức, lúc bắt đầu ăn cũng dư dả, thu xếp chuyện này cũng không chậm trễ chuyện thu lúa mạch vào hai ngày nữa, là sự sắp xếp không thể phù hợp hơn.
Bạch Kim Bắc với Bạch Thạch Đường cũng vô cùng đồng ý chuyện này, ba người lại thương lượng chi tiết chuyện này, sau đó mới ai về nhà nấy.
Đợi đến ngày thứ hai, Bạch Thạch Đường, Bạch Kim Bắc và Bạch Khang Nguyên dẫn đầu, bắt đầu mổ heo chuẩn bị rau xanh, cũng dựng bếp lớn ở trước cửa Từ Đường, lo liệu xong xuôi chuyện này.
Thịt heo thái lát đầy đặn, quả cà xuân mềm nát ngon miệng, đậu hũ miếng rán vàng óng, miến thơm ngon....
Người của cả thôn Bạch Gia, ai nấy đều lấy một bát cho mình, bưng đến cửa Từ Đường ăn, ăn đến miệng lưu đầy mỡ.
"Muốn ta nói, vẫn là món nồi đồ ăn lớn này ngon."
"Không phải sao, nhà mình có hầm như thế nào cũng không thể ra được mùi vị như thế này."
"Lần này, chúng ta nhờ ánh hào quang của hai nhà Bạch Thạch Đường và Bạch Kim Bắc, hai đứa bé Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu này cũng rất có tiền đồ, sau này thôn Bạch Gia chúng ta cũng sẽ có người có tiền đồ rồi."
"Mấy người các ngươi, sau này phải học hỏi người ta nhiều một chút, đừng suốt ngày cứ đến trường là lại bị chịu phạt..."
Bị "con nhà người ta" ngược đến mức thương tích đầy mình, lúc này lại bị cha mẹ mình nhắc đến mấy đứa bé kia, vuốt vuốt lỗ tai gần như lên kén suốt hai ngày nay.
Đây cũng không có chuyện gì, Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu thật sự lợi hại, được khen là một chuyện vô cùng bình thường, bọn họ cũng không oán trách.
Dù sao chuyện đọc sách này, cuối cùng dù sao cũng phải có thiên phú, bọn họ thuộc về kiểu những người không có thiên phú, ý trời đã như thế, không thể quá bướng bỉnh.
Khoan hãy nói, nồi đồ ăn lớn này đúng là ăn thật ngon...
Nồi đồ ăn lớn nấu ba ngày, khiến cho người của cả thôn Bạch Gia ăn đến nghiện.
Mà cả thôn Bạch Gia cũng vì vậy mà trọn vẹn ba ngày nay thoang thoảng mùi thơm thịt heo, mấy nhóc con tham ăn của thôn khác cũng chạy đến thôn Bạch Gia này đây, định xem thử có thể ăn được vài ngụm từ chỗ mấy đứa trẻ mà mình chơi chung kia không.
Cho dù không kịp ăn thịt, húp miếng canh cũng được.
Lúc này, người của thôn Bạch Gia đều cao hứng, cũng không cay nghiệt gì với trẻ con của thôn khác, chỉ cần không đến đây quấy rối, nói chuyện hoà nhã, hành vi lại quy củ bản phận đều được múc cho hơn nửa bát thức ăn, chia một cái bánh bao chay.
Thế là, trong ba ngày này, trẻ con quanh thôn cũng được giải thèm một hồi.
Đến mức đám con trai thật sự vô cùng ghen tị với cuộc sống ở thôn Bạch Gia, một lòng một dạ muốn kết bạn làm quen với đám con trai ở thôn Bạch Gia, để xem sau này có cơ hội đi đến những tác phường khác của thôn Bạch Gia hay không, rề rà trong rạp làm một ít việc.
Mà đám con gái kia thì lại tính toán sau này lớn rồi, phải gả tới thôn Bạch Gia, sống một cuộc sống ngọt ngào.
Cưới vợ thì cưới con gái Bạch Gia, lấy chồng thì gả cho con trai Bạch Gia, đã trở thành quy tắc ngầm thừa nhận xung quanh thôn Lý Mặc.
Đợi đến mùa thu đến, Bạch Khang Nguyên phát hiện, người đến thôn Bạch Gia làm mai rõ ràng nhiều hơn một chút so với năm trước.
Nhưng cuối cùng, thôn Bạch Gia cũng chỉ có nhiêu đấy cô gái lớn vừa độ tuổi kết hôn, số lượng thanh niên cũng có hạn, mà những bà mối kia cùng với người ngoài làng lại đặt ánh mắt lên những người tuổi tác còn nhỏ.
Thậm chí, có vài đứa trẻ mới mười hai tuổi mà đã có người tới cửa làm mai, vội vàng đuổi đến làm hôn sự.
Còn nói cái gì mà sớm xử lý hôn sự, đợi thành hôn xong, hai đứa bé cùng nhau lớn lên, hai đứa nhỏ này vô tư, tình cảm sẽ càng thêm thắm thiết hơn.
Cho dù không muốn cưới bây giờ, đợi thêm vài năm nữa rồi thành hôn cũng giống như vậy thôi.
Bạch Khang Nguyên thấy thế, quá sức tức giận.
Đây là chuyện lập gia đình kết hôn chứ không phải kết thù, chuyện đính hôn hay thành thân sớm như vậy, tuổi tác của hai đứa bé đều còn nhỏ, không biết cái gì, đợi sau này biết yêu rồi, nếu như vừa ý ai đó, vậy chuyện này cũng không dễ xử lý nữa.
Hơn nữa, lúc này thấy con gái phải chờ trưởng thành mới thành hôn, nếu như trong nhà xảy ra biến cố, đến lúc đó một bên lại hối hận sau đó, đã kết hôn rồi vậy chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù.
Bạch Khang Nguyên kìm nén bực bội trong đầu, đuổi mấy bà mai ra khỏi thôn Bạch Gia, mắng mấy người có tâm tư bất chính một trận thật nặng, nói bọn họ không phải là đến kết thân, mà là đến kết thần tài, trong mắt chỉ rơi đầy tiền, suốt ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào tảng mỡ dày ở đây, vừa nhìn thấy có thể có lợi thì hai mắt sáng trưng lên, đến chút sĩ diện cũng chẳng cần.
Mắng người ngoài xong, Bạch Khang Nguyên lại tiếp tục mắng người trong làng.
Mắng những người thả lỏng tâm tư, muốn gả con gái mới mười mấy tuổi của mình cho những người có vốn liếng kia.
"Thôn Bạch Gia bây giờ mới ở đâu chứ, sau này vẫn còn tiền đồ rộng lớn, nhìn thấy hai miếng bánh ngọt đã ước gì đưa được con gái đi, cũng không sợ sau này khi có thể ăn được sơn trân hải vị sẽ hối hận sao?"
"Tầm mắt còn cạn hơn đáy chén nữa, cho hơn mười lượng hồi môn đã cùng họ vui cười rồi, còn sợ sau này nhà mình không có được chút tiền này à?"
"Tác phường trong thôn này cũng tốt, lều nấm cũng được, số bạc kiếm được mỗi ngày hệt như nước chảy vậy, mở mắt không nhìn thấy, hết lần này tới lần khác lại xem trọng hai táo ba dưa củba người ngoài, đến cuối cùng lại là mệnh ăn trấu, không xứng với đến ăn ngon uống say!"
Lời nói thô nhưng lý không sai, lời này của Bạch Khang Nguyên, hung ác gõ mấy lần vào lòng vài người có tâm tư.
Sau này thôn Bạch Gia sẽ càng ngày càng tốt, con gái thôn Bạch Gia có thể đọc sách, có thể học nữ công, nữ phu tử khi rảnh rỗi còn được chỉ điểm một ít lễ nghi, ngoại trừ xuất thân là nhà nông ra thì không kém các tiểu thư khuê các trong huyện thành bên kia là bao.
Sau này có bao nhiêu người tốt không thể chọn, lúc này lại muốn sớm treo cỏ mấy đứa bé gái lên cành cây xiêu vẹo, không có chỗ gì tốt, đến lúc đó trái lại sẽ khiến đám con gái ghi hận đám người họ đây, thế này không phải là làm việc hồ đồ sao?
Mấy người này bị Bạch Khang Nguyên mắng tỉnh, cũng biết lỗi của mình ở chỗ nào, nhao nhao bỏ tâm tư này đi, cũng có mấy người đến cửa tìm Bạch Khang Nguyên để thừa nhận lỗi lầm của mình một phen.
Đến tận đây, thôn Bạch Gia lúc trước làm mai khắp nơi đến mức chướng khí mù mịt, cuối cùng cũng yên tĩnh một chút.