Chương 1
"Con bé chỉ là con gái, học nhiều sách vở làm gì? Thành tích còn kém như vậy! Mau nghỉ học sớm vào nhà máy làm việc đi! Làm vài năm nữa, đến tuổi trưởng thành thì gả chồng!"
"Ăn không ngồi rồi ở nhà tao bao nhiêu năm, đã đến lúc mày báo đáp tao rồi!"
Tôi cúi đầu, im lặng lắng nghe bà nội và bố sắp đặt tương lai cho mình. Mẹ tôi cũng đứng bên cạnh cúi đầu, bà nội và bố nói gì, mẹ vốn dĩ không dám phản bác.
"Thanh Uyển, con không thể đỗ đại học đâu, phí hoài ba năm trời, chi bằng sớm ra xã hội bươn chải, giúp đỡ gia đình."
Bà nội càng hừ mũi: "Mẹ mày năm đó chẳng phải cũng liều sống liều chết muốn thi đại học, kết quả thì sao? Thi không đỗ!"
"Mất trắng một năm trời, nếu sớm lấy con trai tao, có lẽ cháu nội tao đã ra đời rồi, còn đến lượt mày à?"
Cổ họng tôi khô khốc, mấy chữ "Vậy thì thôi không học nữa" cứ nghẹn lại ở cổ.
Bố tôi cuối cùng cũng dụi tắt điếu thuốc, nói với giọng đầy tâm huyết:
"Con đi làm, sau khi nộp lương về nhà, bố sẽ để lại cho con một ngàn tệ. Số tiền này con muốn làm gì thì làm! Nghĩ xem bạn bè con mỗi tháng chúng nó chỉ có mấy chục tệ tiền tiêu vặt thôi!"
"Học phí ba năm của con cũng phải mấy vạn tệ đúng không? Bố nuôi con bấy nhiêu năm cũng lên đến cả trăm vạn rồi, con nộp phần lớn lương về nhà có quá đáng không?"
Bà nội phụ họa, mẹ tôi im lặng lắng nghe, bà đã im lặng rất lâu rồi. Tôi há miệng, cuối cùng cũng nói ra:
"Vậy thì thôi không học nữa."
Bà nội và bố đều hài lòng, vui vẻ nói: "Mai để mẹ mày đến trường làm thủ tục nghỉ học cho mày, bố sẽ đưa mày đến nhà máy!"
Nhưng có một người không hài lòng.
Bốp!
Cảm giác đau rát lan ra từ gò má, tôi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy người mẹ vốn luôn co mình thành "người vô hình" trong nhà nhảy ra, giận dữ mắng:
"Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời! Con phải có tri thức mới có thể xây dựng đất nước tốt hơn!"
"Nghỉ học cái gì mà nghỉ học, mai đến trường học hành tử tế cho mẹ!"
Cả nhà đều im lặng, trừng mắt không thể tin được, nghe mẹ tôi "xả" hết ra:
"Con gái thì không được đi học à? Mấy người lấy đâu ra cái tư tưởng phong kiến tàn dư này?!"
Tôi nhìn người mẹ nói chuyện như súng máy này, suýt rớt quai hàm, đây vẫn là người mẹ nhẫn nhịn, không oán không than, hy sinh vì gia đình của tôi sao?
Mạnh mẽ quá rồi!
Bà nội tức đến ôm ngực, đi ra khỏi nhà, la oai oái rằng bị con dâu làm cho tức lộn ruột. Đây là chiêu bài bà hay dùng để trị mẹ tôi, chỉ cần mẹ không vừa ý bà, bà sẽ đi rêu rao "sự bất hiếu" của mẹ khắp nơi.
Bố tôi tức đến lật bàn, đuổi theo bà nội, trước khi đi còn để lại một câu nói cay nghiệt: "Xem cô làm cái trò gì! Cô tự mà kiểm điểm lại bản thân đi! Làm vợ mà thế à!"
Họ nghĩ rằng mẹ sẽ lại như trước đây, nhìn đống đổ nát ngổn ngang mà bối rối, tự kiểm điểm lỗi lầm của mình, làm một bàn thức ăn ngon, đợi họ quay về tha thứ cho mình.
Ai ngờ, mẹ "bốp" một tiếng đóng sầm cửa lại. Mẹ kéo tay tôi, ánh mắt trong veo và chân thành:
"Con gái, nói cho mẹ biết, rốt cuộc con có muốn đi học không?"
Tôi không biết tại sao mẹ lại thay đổi đột ngột như vậy, nhưng nhìn vào mắt mẹ, tôi không kìm được mà nói ra suy nghĩ trong lòng: "Có ạ! Con muốn đi học!"
"Tốt! Chỉ cần con muốn học, mẹ có phải bán nồi bán sắt cũng sẽ lo cho con!"
Mẹ vội vàng đi vào phòng kéo ra một chiếc vali lớn, kiểm kê lại các thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm trong nhà, ngẩng đầu nhìn tôi:
"Đứng ngây ra đấy làm gì? Mau dọn đồ đi!"
Hả?
"Bà nội và bố của con đều không phải người tốt, mẹ phải đưa con đổi môi trường khác."
Tôi ngơ ngác dọn đồ theo, ngay tối hôm đó, mẹ đã thuê một căn nhà gần trường tôi. Tôi nhìn mẹ nheo mắt đếm số 0 trên sổ tiết kiệm, hỏi: "Chúng ta lấy hết tiền trong nhà ra như vậy, có sao không ạ?"
Bà nội và bố mà biết, chắc sẽ phát điên mất...
Mẹ không ngẩng đầu:
"Mẹ bán nồi của bà, bán sắt của bố con, lo cho con đi học, có thiên vương lão tử đến đây, thì lẽ phải vẫn đứng về phía mẹ."