Chương 15: Cùng hai nhóc nỗ lực một ngày
Dòng nước lạnh đã qua, cạnh biển lại trong xanh nắng ấm.
Trên bãi cát trắng nõn, Lâm Bạch híp mắt nhìn ngọn núi nhỏ cách đó không xa.
Tiểu Lam ngồi xổm bên chân Lâm Bạch, chăm chú dò xét bốn phía, hệt như một vệ sĩ trung thành.
Một mảng phân sơn nhỏ bị thiếu mất, lớp tuyết đọng phủ kín từ lâu đã tan ra.
Trải qua mấy ngày lên men, mùi vị đã giảm bớt đi nhiều, không đến nỗi khiến người ta rơi lệ.
"Tiểu Bạch!"
Lâm Bạch hướng ra biển khơi rống lớn một tiếng. Tiếng rống bất ngờ khiến Tiểu Lam đang cảnh giới bên chân giật mình, nhe răng tìm kiếm kẻ địch khắp nơi.
Trên mặt biển, một cái đầu nhỏ nhô lên, trong miệng ngậm chặt một con cá biển đang giãy giụa.
Phát hiện Lâm Bạch trên bờ cát, còn có con vật nhỏ lông xanh đang nhe răng bên chân hắn.
? ! !
Tiểu Bạch vung mạnh con cá biển trong miệng, điên cuồng bơi về phía bờ cát.
"Gào gừ..."
Tiểu Lam còn đang khổ sở vì chưa tìm thấy kẻ địch, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng địch ý mãnh liệt.
Nó gầm nhẹ nhìn về phía mặt biển, một bóng trắng như lưỡi kiếm từ dưới nước lao lên, xông thẳng lên bờ, chớp mắt đã ở ngay trước mặt.
Một móng vuốt trắng toát chồm tới, Tiểu Lam không kịp phản ứng, trong đầu chỉ còn lại trời đất quay cuồng.
"Ồ?"
Nhìn Tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện bên chân, cùng với Tiểu Lam đang lăn lộn trên bờ cát, Lâm Bạch ngẩn người.
"Tiểu Lam, sao còn ngẫu hứng biểu diễn nữa vậy?"
Tiểu Bạch che trước người Lâm Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ.
Quân ta ư?
Nhìn Tiểu Lam đầu óc choáng váng trên bờ cát, Lâm Bạch chợt nhận ra, Tiểu Lam đã bị Tiểu Bạch ngộ thương rồi.
"Anh làm đại ca kiểu gì vậy? Đến tiểu đệ cũng không nhận ra."
Lâm Bạch không nhẹ không nặng gõ một cái lên đầu Tiểu Bạch, rồi chạy đi kiểm tra vết thương cho Tiểu Lam, bỏ lại Tiểu Bạch ngơ ngác trong gió.
Lâm Bạch lật qua lật lại kiểm tra Tiểu Lam một lượt, không phát hiện vết thương nào, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, không bị thương là tốt rồi, đỡ tốn sức lao động miễn phí.
Tiểu Lam vừa hồi phục đã vùng khỏi tay Lâm Bạch, xù lông nhìn Tiểu Bạch.
Nó vừa định gầm nhẹ cảnh cáo đối phương, thì đã lãnh trọn một cái tát lên đầu.
"Gọi đại ca!"
"Gào gừ?"
Tiểu Lam khựng lại.
Đại ca?
Lâm Bạch ôm Tiểu Lam đến trước mặt Tiểu Bạch, mặc cho hai nhóc ngạc nhiên, hắn nắm lấy móng vuốt của cả hai, chạm vào nhau rồi quơ quơ.
"Nào, nắm tay cái coi, rồi thành bạn tốt."
Tiểu Lam đầy mặt không phục nhìn chằm chằm Tiểu Bạch.
Chờ đấy, chỉ là ta mới vừa phá xác thôi, đợi ta lớn rồi, ta sẽ trả gấp trăm lần!
Tiểu Bạch khinh bỉ ngoảnh mặt đi, chẳng thèm nhìn Tiểu Lam.
Hừ! Đồ ăn sáng.
"Ừ, nắm tay rồi là người một nhà nhé, còn đánh nhau nữa là mỗi đứa ăn một tát."
Lâm Bạch làm bộ không thấy vẻ mặt của hai nhóc, đứng lên, chống nạnh nhìn ngọn núi nhỏ.
"Đây là núi vàng mà ta giao cho các ngươi đó."
Quan hệ giữa hai nhóc đã hòa hoãn hơn, tiếp theo là chia phần thật.
Nhưng xúc phân... cái gì là núi vàng?
Nhìn hai nhóc lộ vẻ mặt khó hiểu, Lâm Bạch cười hì hì, lấy ra hai cái vại nước từ trong túi đeo lưng, đặt trước mặt chúng.
"Đem phân bào hết vào trong thùng gỗ cho ta."
? ! !
Hai nhóc cứng đờ cả người.
Cái gì cơ?
Bào phân?
Lâm Bạch không cho chúng kháng cự, trực tiếp ra lệnh.
Nhìn hai nhóc ngậm vại nước chạy đến núi phân, dùng móng vuốt không ngừng bào phân cá vào thùng gỗ, tâm trạng Lâm Bạch rất tốt.
"Mọi người kiếm củi đốt diễm cao a."
Lâm Bạch bịt miệng mũi bằng y phục, làm ngơ trước cảnh tượng hai nhóc bị hun đến rơi nước mắt, nhấc theo xẻng gỗ và vại nước chạy về phía núi phân.
Lâm Bạch làm việc liên tục đến khi mặt trời lặn, sương mù dần bao phủ bãi cát, mới chịu dừng tay.
Trong túi đeo lưng đã tích cóp được hơn 500 thùng phân cá, cả ngọn núi nhỏ đã biến mất một nửa.
Lâm Bạch túm lấy hai nhóc đang đầy mình phân, miệng sùi bọt mép, trốn trong đống phân nằm im như xác chết, nhanh chóng chạy về nơi trú ẩn.
Giữa đường còn không quên đến suối lấy thêm mấy thùng nước, tắm rửa sạch sẽ cho hai nhóc.
Nơi trú ẩn đã bị sương mù bao phủ hoàn toàn, Lâm Bạch mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, khóe miệng không kìm được nhếch lên.
Hai nhóc vẫn đang giả chết, quay lưng lại, chẳng thèm nhìn Lâm Bạch, chỉ lặng lẽ rơi lệ.
Quá bắt nạt cẩu rồi!
Một lúc sau, Lâm Bạch mới phát hiện mình cũng nồng nặc mùi phân, xộc vào mũi khiến hắn cũng rơi nước mắt.
Vừa nãy còn thừa lại ít nước suối, Lâm Bạch dứt khoát dùng bếp lò đun tan một thùng nước, tắm rửa sạch sẽ.
Đến thế giới này ròng rã tám ngày, cuối cùng Lâm Bạch cũng được tắm rửa, cảm thấy cả người thoải mái.
Lâm Bạch nướng thịt cá trên lửa trại, lấy hết số thịt cá sắp hỏng trong túi đeo lưng ra, đặt vào chậu gỗ, đưa đến trước mặt hai nhóc đang nằm bất động, nước mắt lưng tròng.
"Cơm đây."
Kẻ dọn phân đáng nguyền rủa.
Vốn muốn giả bộ kiêu ngạo không thèm ăn, nhưng đã mệt mỏi cả một buổi chiều, lại đang tuổi ăn tuổi lớn, bụng hai nhóc đã sớm réo ầm ĩ.
Chúng run rẩy bò dậy, liếc nhìn nhau, trong mắt bỗng bùng lên ngọn lửa.
Cả hai cùng lao về phía trước…
Nhìn hai nhóc đồng thời vùi đầu vào chậu gỗ, tranh nhau thịt cá, Lâm Bạch hài lòng gật gù.
"Như vậy mới có sức sống chứ."
Chỉ là, sao ăn mà lại khóc? Cảm động quá chăng?
Lâm Bạch nghi ngờ nhìn hai nhóc vừa rưng rưng nước mắt vừa liên tục ăn thịt cá.
Xúc phân đáng nguyền rủa, bào phân thì thôi, còn cho ăn thịt cá biến chất.
Nếu không bị cấm phản kháng, bọn ta đã sớm bỏ trốn rồi.
Trong lòng tràn ngập uất ức, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tốc độ ăn của hai nhóc.
Hết cách rồi, đói quá mà.
Thấy hai nhóc ăn ngon lành, bụng Lâm Bạch cũng réo lên.
Hắn nướng kỹ thịt cá, nếm thử một miếng.
"Hả? Biến chất? Nhưng vẫn ăn được."
Lâm Bạch không chê, ăn thịt cá một cách ngon lành.
Đói đến cực độ, ăn gì cũng thấy ngon.
Hai nhóc đang ăn cơm phát hiện Lâm Bạch cũng ăn thịt cá biến chất, trong lòng bỗng thấy xấu hổ.
Thì ra không phải ngược đãi, mà là điều kiện gia đình như vậy.
Xem ra mình phải cố gắng bắt cá hơn mới được!
Hai nhóc liếc nhìn nhau, Tiểu Bạch hừ một tiếng, dùng móng vuốt đẩy Tiểu Lam vào trong chậu cơm.
Ăn đi ba!
Ăn no nê, hai nhóc ngáp một cái.
Tiểu Bạch quen thuộc nhảy lên giường, chui vào chăn, ngủ say như chết.
Tiểu Lam ước ao liếc nhìn Tiểu Bạch, tìm đến một góc nằm xuống.
Ký ức truyền thừa cho nó biết, đó mới là vị trí ngủ của nó.
Tiểu Lam đang lim dim sắp ngủ, bỗng cảm thấy mình được một đôi bàn tay lớn ấm áp ôm lấy, đặt vào một cái ổ ấm áp.
Mở mắt ra, nó phát hiện mình đã ở trên giường, người chủ nhân rẻ tiền của nó đang sửa soạn chăn cho nó.
"Đất lạnh, ngủ trên giường."
Vài chữ ngắn gọn, lại khiến Tiểu Lam cảm động muốn khóc.
Nhưng nước mắt còn chưa kịp rơi, đầu nó đã lãnh trọn một móng vuốt.
Ngủ thì ngủ đi, lằng nhằng nhiều thế.
Nhìn hai nhóc thân thiện đùa giỡn, Lâm Bạch ấm áp mỉm cười, giúp chúng sửa soạn chăn cẩn thận.
Hắn ngồi trở lại bên đống lửa, sưởi ấm.
Nhiệt độ buổi tối vẫn còn thấp, phải sưởi ấm mới thoải mái hơn.
Giá hàng trong khu giao dịch có chút thay đổi, đặc biệt là vật liệu gỗ chất lượng tốt. Nhờ nỗ lực của những người sinh tồn trong khu rừng cổ xưa, giá cả đã ổn định ở mức gấp ba giá gỗ thông thường.
Vừa hay tranh thủ lúc này, sưu tập một đợt.
Lửa trại bập bùng, trong phòng ấm áp, tỏa ra một luồng hơi ấm...