Mèo Cưng Của Giang Tông

Chương 10:

Chương 10:
“Vậy nên, tháng trước cậu ấy đột nhiên biến mất, con… con rất nhớ cậu ấy.”
“Bây giờ con biết cậu ấy bị thương, sao con có thể không quan tâm cậu ấy chứ? Cậu ấy cần con.” Tôi nói.
Tiểu Miêu Thần lau nước mắt.
“Chuyện cảm động quá meo.”
“Nhưng cậu ấy không cần một con mèo con.”
Tôi thúc giục: “Vậy thì, người mau biến con thành người đi.”
Tiểu Miêu Thần bị tôi chọc cho bật cười.
“Được thôi, ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi sẽ phải trả giá rất lớn, hơn nữa việc biến thành người cũng sẽ không ổn định, ngươi cũng đồng ý chứ?”
“Ừm… có thể mặc cả không?”
Tiểu Miêu Thần lắc đầu.
“Không, được, đâu.”
Không được, vậy thì cũng chấp nhận.

Tôi suýt vấp ngã khi bước vào thang máy.
Đi bằng hai chân đối với một chú mèo một năm hai tháng tuổi thực sự là quá sức!!!
May mắn thay, đôi khi con người cũng tự vấp phải chân mình, nên không ai cười tôi cả.
Tôi đi loạng choạng cho đến khi vào đến phòng bệnh của Giang Tông.
Lần này, Giang Tông đang ngủ.
Tôi không đánh thức anh ấy mà nằm dài bên giường, lặng lẽ nhìn anh.
Giang Tông có một khuôn mặt đẹp theo kiểu con người.
Mặt trắng như ngọc, mắt sáng, lông mày thanh tú.
Khi anh ấy mở mắt, ánh mắt trong veo như nước, nhìn người lúc nào cũng hiền hòa, theo cách nói của con người thì đó là kiểu dung mạo và khí chất rất nho nhã.
Nhưng bây giờ có lẽ vì bệnh tật, trên mặt anh ấy luôn có vài phần u ám.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất