Chương 4:
Giang Tông và trước đây đã rất khác.
Trước kia, bạn học của Giang Tông tiếc nuối cho anh ấy, nói anh ấy ưu tú như vậy, thật ra không hề khoa trương.
Ngay cả tôi, từ khi sinh ra đã ở trong trường đại học, tôi cũng chưa từng thấy chàng trai nào chói mắt hơn Giang Tông.
Anh ấy mới hai mươi tuổi, sinh viên năm hai, đã biết sáu thứ tiếng, học tài chính nhưng lại còn am hiểu lập trình, tất cả thành tích đều rất xuất sắc, nhưng lại không phải là người chỉ biết cắm đầu vào học.
Diễn thuyết, thi đấu bóng rổ, anh ấy không thể thiếu.
Tuyển thành viên câu lạc bộ, đêm văn nghệ, anh ấy là trụ cột chính.
Giang Tông giống như cái tên của mình, tự do phóng khoáng, là thiên chi kiêu tử.
Trước đây, tôi khó mà tưởng tượng được một người như vậy khi rơi từ trên đỉnh cao xuống sẽ trông như thế nào.
Nhưng bây giờ, tôi đã thấy.
Anh ấy nằm trên giường, không thể đứng dậy, khắp người đầy những thiết bị y tế lộn xộn mà tôi không biết, gầy đến mức nhẹ như tôi vậy.
Anh ấy đang thức.
Tôi không biết trước đó Dư Đồng đã nói gì với anh ấy, chắc chắn không phải lời hay ý đẹp, vì mắt anh ấy đỏ hoe.
Tôi rón rén đi đến cạnh giường anh ấy, khe khẽ nói: “Meo.”
Giọng tôi thực sự rất nhỏ, nhưng phòng bệnh quá yên tĩnh.
Giang Tông lập tức nghe thấy, anh ấy quay đầu lại, nhìn thấy tôi.
Chào loài người, tôi đến thăm anh đây!!
Tôi đặt miếng ức gà nhỏ không nỡ ăn đang ngậm trong miệng xuống đất, rồi lại “meo” một tiếng.
“Nhìn xem, tôi mang thức ăn đến cho anh nè, tôi đâu có đến tay không.”
Ăn nhiều vào, rồi sẽ khỏi thôi!