Mèo Cưng Của Giang Tông

Chương 8:

Chương 8:
Giang Tông quan trọng với tôi đến nhường nào ư?
Có thể nói, không có cậu ấy, có lẽ sẽ không có tôi của ngày hôm nay.
Khi tôi vừa mới sinh ra, mẹ tôi đã bị con người ôm đi.
Đó là một người đàn ông trung niên có hình xăm trên cánh tay, rất cao, rất vạm vỡ và không có tóc.
Lúc đó, mẹ tôi hoảng sợ kêu lên, bốn chân không ngừng giãy giụa.
Nhưng bà ấy chỉ là một con mèo, lại là một con mèo yếu ớt vừa mới sinh con.
Bà ấy cố sức giãy giụa, nhưng người đàn ông đó vẫn dễ dàng chế phục bà ấy, sau đó nhốt vào lồng.
Kể từ đó, tôi không bao giờ gặp lại mẹ nữa.
Tôi nhắm mắt lại, co ro trong đám cỏ khô giữa mùa đông lạnh giá, cảm thấy mình sắp chết cóng.
Tôi cố gắng kêu, nhưng lúc đó tiếng kêu của tôi rất nhỏ và yếu ớt, người qua lại vội vã, ai cũng muốn về nhà sưởi ấm, căn bản không có ai để ý đến tôi.
Cho đến khi, Giang Tông ngồi xổm xuống bên bụi cỏ.
“Một con mèo con.”
Giọng cậu ấy rất bình thản, dường như chỉ đơn thuần thuật lại sự xuất hiện của tôi, không có sự đồng cảm hay thương xót.
Nhưng rất nhanh sau đó cậu ấy lại nói: “Bây giờ tôi sẽ ôm em đi, em đừng cào tôi.”
Cậu ấy đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy một bàn chân nhỏ của tôi.
“Em nhỏ như vậy, căn bản sẽ không cào người đúng không?”
Cậu ấy khẽ cười một tiếng, tôi nghe ra tiếng cười đó không hề có ác ý.
Cậu ấy mở chiếc áo khoác bông ra, bọc tôi vào trong.
Trong khoảnh khắc, hơi ấm ập đến, tôi lập tức cảm thấy mình lại có sức sống.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất