Tử Âm đưa Bạo Cương tới một phòng xoa bóp, phân phó một nữ nhân xinh đẹp rạng ngời phục vụ hắn, sau đó kéo Nghệ Phong vừa nằm trên ghế xoa bóp lên, bất chấp sự phản đối của Nghệ Phong, quay sang Bạo Cương nói:
- Bạo Cương đại ca, ta và Nghệ Phong còn có chút việc, huynh cứ ở lại phòng này hưởng thụ cảm giác được mỹ nhân xoa bóp trước!
- Đừng a!
Nghệ Phong nhìn nữ nhân xinh đẹp diễm lệ đứng cạnh mình, quần áo thoáng đãng mát mẻ, vải ít đến đáng thương. Hắn chỉ cần nhấc đầu cơ hồ có thể thấy được làn da trắng như tuyết, đôi gò bồng đảo căng mọng, cũng những chi tiết khiến ai nhìn vào cũng phải thầm hô
"Đã nghiền".
- Hừ!
Tử Âm thấy ánh mắt lang sói của Nghệ Phong, không khỏi hừ lạnh một tiếng, dụng lực kéo hắn lên. Nàng biết bản chất hoa hoa công tử của Nghệ Phong, nếu cứ để hắn tiếp xúc thân mật với nữ nhân xinh đẹp kia, Nghệ Phong không làm ra chuyện gì mới là lạ!
- Tử Âm tỷ! Ta mệt mỏi quá! Để các nàng xoa bóp giúp ta một chút được không?
Ánh mắt Nghệ Phong vẫn tiếp tục càn quét tại những nơi y phục không che hết của thiếu nữ.
- Ngươi muốn hưởng thụ sao? Được, Tiểu Lâm, ngươi mau đi tìm mấy nam nhân xoa bóp tới đây. Nhớ kỹ, tìm vài người!
Tử Âm nhìn Nghệ Phong cười nói.
Tử Âm còn chưa nói hết, Nghệ Phong đã nhanh nhẹn nhảy bật lên, thân thể nhịn không được rùng mình mấy cái. Ngươi kêu mấy tên quê mùa thô kệch đó tới xoa bóp cho ta, không bằng giết ta luôn đi.
Nghệ Phong nghĩ đến mấy nam nhân kia dùng bàn tay buồn nôn của họ xoa bóp trên thân thể mình, hắn nhịn không được rùng mình một trận nữa.
- Hi hi…
Tử Âm và mấy mỹ nữ diễm lệ thấy tư thái của Nghệ Phong như vậy, không khỏi bật cười thích thú.
- Cái đó… Bạo Cương Vương gia, ngài trước hết hưởng thụ một chút. Bản thiếu và Tử Âm tỷ còn có việc cần bàn, chuyện rất quan trọng!
Nghệ Phong rất nghiêm túc nói.
- Ha ha! Phong thiếu cứ tự nhiên!
Bạo Cương nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Nghệ Phong, bật cười ha ha, trong lòng càng thêm bội phục Tử Âm. Hiển nhiên là Tử Âm nắm được điểm yếu của Nghệ Phong.
Nguồn: http://truyen360.comNghệ Phong bị Tử Âm kéo ra ngoài phòng riêng. Hắn quay đầu nhìn mấy nữ tử diễm lệ bằng ánh mắt vô cùng bi ai, thầm nói trong lòng: Các nàng không có cơ hội chiêm ngưỡng thân thể tráng kiện của ta. Thật đáng tiếc!
- Tử Âm tỷ, có chuyện gì vậy?
Vẻ mặt Nghệ Phong vô cùng khổ sở nhìn Tử Âm.
- Hừ!
Tử Âm trừng mắt liếc Nghệ Phong. Hiện tại nàng càng lúc càng nhận rõ bản chất của hắn. Tên tiểu tử này quả thực xấu xa, lại có thể nhìn chằm chằm như xuyên thấu qua y phục của mấy nữ tử diễm lệ kia.
- Nghệ Phong! Sau này đến Kim Lâu không được tiếp xúc với mấy nữ tử kia!
Tử Âm trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói, trong lòng thật muốn bóp chết bản tính hoa hoa công tử này của hắn.
- Ừ, nhất định không tiếp xúc!
Nghệ Phong gật đầu cam đoan chắc như đinh đóng cột, chỉ là trong đáy lòng lại thầm nhủ rằng:
- Hắc hắc, ta tiếp xúc lẽ nào để nàng biết sao?
- Đừng cho là ta không biết ngươi còn muốn cái gì? Ta sẽ truyền lệnh xuống dưới, không cho phép bất cứ nữ tử nào tiếp xúc với ngươi. Để xem có ai dám vi phạm quy định của ta hay không?
Một câu nói này của Tử Âm mới chân chính khiến Nghệ Phong kêu lên thống khổ:
- Cái đó… Tử Âm tỷ… Không cần nghiêm trọng như vậy chứ? Kỳ thực ta vẫn rất thuần khiết.
Tử Âm liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi đã thuần khiết, làm như vậy không phải khiến ngươi càng thuần khiết hơn sao? Huống chi ta cũng là vì giúp vị mỹ nữ tuyệt sắc kia quản lý ngươi. Ta nghĩ nàng cũng nhất định không hi vọng thấy ngươi cùng đám nữ tử hồng trần này ở chung một chỗ.
- …
Nghệ Phong nghe Tử Âm nói như vậy, cảm giác hoàn toàn không còn lời gì để nói. Hắn rốt cuộc hiểu rõ một đạo lý, nữ nhân chung quy có thể tìm được bất cứ lý do gì các nàng muốn. Chỉ là, người chịu bi thảm cuối cùng vẫn là mình. Kim Lâu nhiều mỹ nữ như vậy, không ngờ lại không thể cùng các nàng nói chuyện nhân sinh. Điều này thật giống như có vô số mỹ nhân lõa thể trước mặt mình mà mình hết lần này tới lần khác lại bị tấm thủy tinh chống đạn ngăn cản, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Bi kịch a!
Tử Âm thấy vẻ mặt khổ sở của Nghệ Phong, thầm đắc ý mỉm cười, ưỡn cao ngực lên. Điều này một lần nữa khiến hai mắt Nghệ Phong trợn trắng.
- Tiểu sắc lang!
Tử Âm gõ lên đầu Nghệ Phong một cái, đưa tay ngăn trở ánh mắt của hắn, mặt nóng bừng, đồng thời cũng cảm thấy hết cách với hắn.
- Hắc hắc…
Nghệ Phong cười cười. Tuy rằng cực kỳ muốn nếm thử cảm giác được mát xa tại dị giới, xem có giống với kiếp trước hay không, nhưng có Tử Âm ở đây, hắn biết trước là không có khả năng hưởng phúc đó rồi. Nghệ Phong đá đá mấy cái, trong lòng tự nhủ, lần sau nhất định phải kêu Triệu Hải an bài giúp mình mời được.
Nghĩ đến Triệu Hải, Nghệ Phong đột nhiên nhớ tới một chuyện. Hắn vội đứng dậy khỏi phòng riêng, đi tới trước mặt một nữ tử diễm lệ.
Tử Âm nhìn thấy một màn này, lửa giận trong lòng bùng phát, có thể đốt cháy hết thảy. Tiểu tử này, ở ngay bên cạnh mình vẫn không dẹp được sắc tâm. Nếu như không bị mình khống chế, hắn còn làm loạn Kim Lâu đến thế nào nữa?
Ngay khi Tử Âm vừa chuẩn bị phát hỏa, lại thấy Nghệ Phong nói với nữ tử diễm lệ kia:
- Biết Triệu Hải ở đâu không? Kêu hắn đến gặp ta.
Nữ tử diễm lệ sửng sốt. Tuy nàng biết Nghệ Phong là khách quý của Tử Âm, nhưng lại không ngờ rắng hắn có thề ra lệnh cho Triệu Hải. Nữ tử diễm lệ không khỏi quay đầu nhìn về phía Tử Âm.
- Ừ, sau này hắn chính là chủ nhân của Kim Lâu. Ngươi cứ làm theo lời hắn đi.
Tử Âm thấy thì ra Nghệ Phong đi tìm Triệu Hải, lúc này nàng mới gật đầu.
Nữ tử diễm lệ sửng sốt, kinh ngạc nhìn Nghệ Phong. Không thể tưởng được người thoạt nhìn như một thiếu niên anh tuấn này lại sẽ là chủ nhân của Kim Lâu. Nàng không khỏi âm thầm suy đoán thân phận của Nghệ Phong. Đây rốt cuộc là con cháu của đại thế gia nào?
- Hử? Nàng không biết Triệu Hải ở đâu sao?
Nghệ Phong thấy nữ tử diễm lệ có chút sững sờ tại chỗ, nhắc nhở nói.
- A! Biết!
Lúc này nữ tử mới kịp phản ứng lại, quay đầu liếc mắt đưa tình với Nghệ Phong, sau đó vội vã chạy đi.
Nghệ Phong thấy mị nhãn của nữ nhân này, trong lòng cũng rung động, nhịn không được thầm nói:
- Thì ra mị lực của bản thiếu vẫn lớn như vậy!
Tử Âm đối với da mặt dày của Nghệ Phong sớm đã thành thói quen, tuy nhiên trong lòng cũng nghi hoặc. Hắn tìm Triệu Hải làm gì.
- Ngươi tìm Triệu Hải làm gì?
Tử Âm hỏi luôn những nghi hoặc trong lòng mình.
- Bọn họ quả thật lớn mật, không ngờ còn dám dẫn theo toàn bộ phụ tá đắc lực của mình ra ngoài. Điều này chẳng phải nói rõ bang hội của bọn họ hiện tại không có đại tướng sao?
Nghệ Phong cười nói.
Tử Âm sửng sốt, lập tức nghi hoặc hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ha ha! Nếu đại tướng của bọn họ đều đã được đưa tới Kim Lâu, lúc này chúng ta đi công kích thế lực bang hội của bọn họ, kết quả sẽ thế nào đây? Bọn họ có ngăn cản được không?
Nghệ Phong mỉm cười nói.
Tử Âm kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, hỏi:
- Ngươi gọi Triệu Hải tới chính là muốn nhân cơ hội này chiếm trước địa bàn của bọn họ?
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Chiếm toàn bộ thì không có khả năng, nhưng chiếm một phần nhỏ hắn là không có vấn đề gì. Nếu bọn họ dám không kiêng nể gì kéo đến Kim Lâu, cái này coi như lễ gặp mặt của chúng ta đi.
Tử Âm sửng sốt. Có Bạo Cương và Nghệ Phong, quả thực không cần đám người Triệu Hải cũng có thể gây cho hai đại bang hội kia chút phiền phức, nhưng làm như vậy cũng chẳng khác nào chân chính khai chiến với đám người Hung Lang kia. Với thế lực của bang hội mình, có thể chống đỡ được đòn trả thù của bọn chúng sao?
Tử Âm nhìn Nghệ Phong hỏi:
- Có thể được sao?
- Tử Âm tỷ băn khoăn làm gì? Cho dù nàng không làm như vậy, bọn chúng sớm muộn cũng sẽ khai chiến với nàng. Chờ sau này bọn chúng chủ động, không bằng hiện tại chúng ta giáng cho bọn chúng một gậy.
Nghệ Phong cười nói với Tử Âm.
Tử Âm hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng cũng gật đầu. Biết chuyện này diễn ra chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Dù sao hai bên bọn họ cũng đã không ngừng chèn ép mình rồi.
- Tử Âm tỷ! Ta nói rồi, nàng nhất định có thể trở thành Vương giả đế đô! Ta hi vọng, không bao lâu nữa có thể được nhìn thấy một nữ vương phong quang vạn trượng!
Nghệ Phong nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tử Âm, nghiêm túc nói.
Những lời của Nghệ Phong khiến Tử Âm ngây ra tại chỗ. Nữ vương? Đó là điều xa xôi biết nhường nào! Nó có thể thuộc về mình sao?