Trực tiếp như vậy?
Nghệ Phong sững sờ nhìn Thiên Nghịch, hắn rất kinh ngạc với hành động trực tiếp của Thiên Nghịch.
- Những người ở cùng với đệ đều kiêu ngạo như vậy sao?
Tần Y tức giận Nghệ Phong nhìn một cái, thở dài một hơi. Với chuyện lần này đúng là bất đắc dĩ.
- Cái kia… Chúng ta rất hòa hợp, bình thường đều rất hạ thấp...
Nghệ Phong gãi gãi đầu, yếu ớt giải thích, có chút lo lắng.
Tần Y liếc Nghệ Phong một cái, đưa tay vỗ vỗ cái trán. Nàng cảm giác nhức đầu vạn phần. Chẳng qua là, nàng không có chú ý tới hành động bất đắc dĩ của mình biểu lộ rõ sự thành thục khiến Nghệ Phong không kềm chế được nhìn không chớp mắt.
Triệu Đông Hải cảm giác mặt của đang ở nơi đâu, sự đau rát tựa hồ làm cho hắn phản ứng không kịp, biết bao lâu rồi nào có ai dám đánh chính mình?
Triệu Đông Hải nắm thật chặt quả đấm, gân xanh trên tay nổi lên, khuôn mặt sưng đỏ xanh mét. Nếu không phải cố kỵ đây là chỗ của Tiêu Công, e rằng hắn đã lập tức động thủ.
- Không biết bản thân ta đã đắc tội vị nhân huynh này chỗ nào?
Triệu Đông Hải cắn hàm răng, từ trong miệng bật ra từng chữ từng chữ một.
Nghệ Phong cười cười ý vị: tiểu tử này dường như rất thích ẩn nhẫn a, nếu là bản thiếu gia thì làm gì trước đã, nói nhảm nhiều như vậy, đã sớm đánh hắn thành đầu heo rồi.
Vẻ mặt Thiên Nghịch vẫn lạnh lùng như cũ:
- Không có!
Triệu Đông Hải hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, phải tỉnh táo.
- Không biết vì sao ngươi một lời chưa nói đã đánh người như thế?
Triệu Đông Hải cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt dường như muốn giết người.
- Nhìn ngươi ngứa mắt!
Giọng nói nhàn nhạt vang lên, phảng phất hết thảy đều bé nhỏ không đáng kể.
- Ta kháo…
Trong lòng mọi người đồng thời phun ra một câu nói như vậy, đây là lý do quái quỷ gì của hắn vậy.
Khinh Nhu nhìn Thiên Nghịch đến ngơ ngác, nàng dụi dụi mắt. Nàng tình nguyện tin tưởng, hết thảy đó cũng là tên hỗn đản Nghệ Phong không nói đạo lý. Không nghĩ tới lại là do Thiên Nghịch nhìn như lãnh khốc gây nên.
- Ta kháo con mẹ ngươi!
Triệu Đông Hải cũng nhịn không được nữa, chửi ầm lên. Đây là lý do kiêu ngạo làm cho hắn nổi điên.
Giờ khắc này, Triệu Đông Hải quên mất chủ nhân nơi này, quên luôn cái hình tượng nho nhã mà mình luôn giữ gìn, hết thảy cho nó đi gặp quỷ đi. Hiện tại hắn chỉ muốn băm vằm tên tiểu tử càn rỡ trước mắt.
Nghệ Phong nhìn một quyền của Triệu Đông Hải hung hăng đánh tới Thiên Nghịch, không nhịn được nhỏ giọng thầm nói: tên khốn Thiên Nghịch này, bình thường không nhìn ra, thời điểm lớn lối lại xấu xa như vậy. Xem ra ta còn phải học tập hắn một chút.
Tần Y thấy Nghệ Phong xoa đầu, nàng nhẹ nhàng véo một cái Nghệ Phong, sẳng giọng:
- Hiện tại cảm giác nhức đầu chưa?
Nghệ Phong cười ngượng ngùng một tiếng, sau đó nhanh như chớp nắm thật chặt tay của Tần Y:
- Không nghĩ tới tiểu tử lãnh khốc này lợi hại như thế, ta còn tưởng rằng hắn đánh người xong sẽ tìm lý do để dễ ứng phó một chút.
Tần Y xoay người một cái muốn giằng tay của mình ra, nhưng thấy giãy dụa không ra, bất đắc dĩ chỉ đành phải tùy ý để Nghệ Phong nắm lấy:
- Sau này còn không biết các ngươi có gây ra nhiều đại sự gì nữa?
Cười cười, Nghệ Phong dùng ngón tay vẽ nên các vòng tròn trong lòng bàn tay Tần Y, không để ý sự giận dỗi của nàng, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía Thiên Nghịch.
Không thể không thừa nhận, tiểu tử Triệu Đông Hải này là một nhân tài đã đạt đến Nhân cấp tam giai. Thế nhưng, so với Thiên Nghịch vẫn còn kém một khoảng cách rất xa. Hà huống chi Thiên Nghịch được huấn luyện từ nhỏ, làm sao những thiếu niên quý tộc này có thể so sánh. Tràng diện biến thành đơn phương ẩu đả, một bên chịu đòn.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Khiến cho Nghệ Phong cảm thấy thần kỳ chính là, hình như vừa rồi Thiên Nghịch ẩu đả cùng Triệu Đông Hải là vì muốn gây sự với cái tay trái. Mỗi lần đều hung hăng giẫm vào tay trái của hắn, khiến Triệu Đông Hải không nhịn được phát ra từng tiếng thét chói tai.
Hiện trường một lần nữa trở nên yên tĩnh, mọi người trợn to con ngươi nhìn hai người, mà quên mất trước tiên phải đi hỗ trợ.
Ta kháo... Đây là Triệu Đông Hải ngạo khí mười phần sao? Cư nhiên bị tiểu tử này đánh như đánh bóng, cơ hồ ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có?
Người lấy lại phản ứng đầu tiên là Khinh Nhu, cơ hồ tay trái của Triệu Đông Hải đã thấy xương lòi ra, nàng có chút không đành lòng, lôi kéo Tiêu Công còn kinh hãi sững sờ.
- Tiêu bá bá, ngài còn không ngăn cản bọn họ a?
- A...
Sắc mặt Tiêu Công đỏ lên, không nghĩ tới bản thân còn phải để Khinh Nhu nhắc nhở. Chẳng qua là, lấy thực lực của Triệu tiểu tử còn bị một thiếu niên so với hắn còn nhỏ tuổi hơn đá như đá cầu. Đây mới là điều làm cho hắn kinh ngạc.
Tiêu Công vỗ tay, mấy đạo nhân ảnh chợt từ trong các góc khuất xông ra, chuẩn bị động thủ vây Thiên Nghịch vào giữa.
Thiên Nghịch nhíu mày, giọng nói lạnh lùng:
- Tránh ra!
Mấy người không lui về phía sau, mà ngược lại lấn thân tiến về phía trước một bước. Bọn họ rất khó chịu với tiểu tử càn rỡ này.
Nghệ Phong hừ một tiếng, buông bàn tay của Tần Y ra, tiến về phía trước.
- Cẩn thận một chút...
Tần Y biết chuyện này càng náo càng lớn rồi, chỉ đành phải nhỏ giọng nhắc nhở.
Nghệ Phong quay đầu khẽ mỉm cười với Tần Y, quăng một cái nhìn ý bảo nàng yên tâm.
- Làm sao vậy? Nhiều người khi dễ ít người đúng không?
Nghệ Phong đi tới bên cạnh Thiên Nghịch, nhìn mọi người trêu chọc hỏi.
- Phong thiếu...
Thiên Nghịch thấy Nghệ Phong tới đây, nhẹ giọng hô, muốn nói gì đó thì bị Nghệ Phong vỗ vỗ bả vai chặn lại.
Tiêu Công thấy ánh mắt thị vệ nhìn về phía lão thì lắc đầu.
- Ha ha, quả nhiên là thiếu niên anh hùng. Không biết hai vị tiểu huynh đệ có thể nói cho ta biết tên họ hay không?
Tiêu Công cười nói xởi lởi.
Nghệ Phong nhìn cũng như không nhìn hai người, vỗ nhẹ bờ vai Thiên Nghịch hỏi:
- Như thế nào? Đánh đủ chưa?
Thiên Nghịch lắc đầu, lạnh lùng nhìn nằm Triệu Đông Hải trên mặt đất đang oán hận nhìn hắn.
- Ta kháo...
Trong lòng mọi người không nhịn được thầm mắng.
Đánh người ta thấy mẹ rồi còn hỏi đủ chưa? Bọn họ nhìn cánh tay Triệu Đông Hải huyết nhục mơ hồ, từ tận đáy lòng không khỏi đánh lạnh run, đây là ma quỷ a.
- Kháo...
Nghệ Phong cũng rốt cục không nhịn được mắng một tiếng.
Hiện tại ta mới phát hiện, ta rốt cuộc thiện lương cỡ nào. So với tên Thiên Nghịch này, ta chính là Thiên Sứ. Lúc đầu ta không biết cũng bởi vì nhìn người ta ngứa mắt, đánh người ta gần chết, sau đó cãi lại nói không đủ.
- Được rồi, được rồi, ngươi nhanh đi đánh vài cái nữa đi, thật sự không được thì làm thịt luôn, tránh cho ngươi cứ nhắc tới hắn.
Nghệ Phong luôn luôn bao che khuyết điểm, hắn vỗ vỗ đầu, bất đắc dĩ nói.
Tiêu Công cảm giác trong lòng mình như có một cổ lửa giận xông ra. Cả đế quốc này, nào có ai dám không nể mặt bản thân mình như vậy. Nhưng mà hết lần này tới lần khác hai thiếu niên này tuyệt không coi lão ra gì, mở miệng ra là muốn mạng người.
Mọi người nhìn Nghệ Phong tới sững sờ, trong lòng dâng lên một cái ý nghĩ: dường như, nam tử này còn ác hơn.
- Người trẻ tuổi, cuồng vọng một chút cũng không phải là chuyện xấu. Nhưng mà ngươi không cảm thấy ngươi làm như vậy là rất quá đáng sao?
Tiêu Công nhìn Nghệ Phong thản nhiên nói.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Công, thản nhiên đáp:
- Ta không biết ta tuổi trẻ cuồng vọng có phải chuyện xấu hay không, nhưng mà ta biết, ngươi cũng già sắp xuống lỗ rồi, vẫn còn ở nơi này học đòi văn vẻ đùa bỡn. Ngươi không cảm thấy đáng xấu hổ sao?
Lão gia này, ngươi còn thật không biết xấu hổ. Người trẻ tuổi ngâm thơ làm đối câu, giả vờ đẹp trai lãnh khốc còn có thể tha thứ. Ngươi nói ngươi già như vậy rồi, còn xem náo nhiệt cái gì? Phải biết rằng, võ giả mới là chủ lưu, ngâm thơ đối câu cũng chỉ là cử chỉ gió trăng giết thời gian mà thôi.
Khinh Nhu nghe được lời Nghệ Phong nói, ánh mắt trừng lớn. Nàng tựa hồ không thể tin được, lại có người dám nói lời như thế với Tiêu Công?
Trời ạ, thế giới này điên rồi.