Nghệ Phong còn chưa đi xa liền thấy một thân ảnh quen thuộc, khiến hắn không khỏi sửng sốt.
Nữ tử phía trước có khuôn mặt ôn nhu tinh tế, làn da trắng trẻo mịn màng, hai hàng lông mày thon dài như vẽ. Phía dưới cái mũi nho nhỏ là chiếc miệng xinh xắn hồng nhuận. Đôi môi hơi mỏng lúc nào cũng cong lên như hơn dỗi. Vóc người cao gầy nhưng khỏe khoắn, tản mát khí chất đầy mê hoặc của nữ nhân. Vừa xinh đẹp vừa phong tình. Nàng đứng đó, như một đóa phù dung đang nở rộ, điềm đạm ưu nhã, không nhiễm bụi trần.
- Mộng Nhiên!
Nghệ Phong kêu to một tiếng, bước nhanh về phía Liễu Mộng Nhiên.
Liễu Mộng Nhiên đang có tâm sự trong lòng, nghe có người gọi tên mình cũng quay đầu nhìn lại hướng phát ra âm thanh. Thấy thân ảnh quen thuộc, trên mặt nàng thoáng hiện nét kinh hỉ:
- Sao ngươi lại ở đây?
Khi Liễu Mộng Nhiên nói lời này, khuôn mặt hơi hồng lên, khiến Nghệ Phong nhịn không được muốn đưa tay ôm vào lòng.
- Sao ta không thể ở đây? Có vẻ như tên tuổi của ta ở học viện đã rất nổi tiếng a! Còn nàng là đại tài nữ rồi, sao cũng tới học viện Trạm Lam vậy?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn Liễu Mộng Nhiên hỏi.
Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên lập tức đỏ bừng lên:
- Ta cũng là học viên của học viện Trạm Lam.
Thanh âm ôn nhu mềm mại như mưa xuân rả rich, khiến Nghệ Phong nghe thấy cảm giác toàn thân thư sướng đến cực điểm.
- A?
Nghệ Phong nghe vậy vô cùng kinh ngạc, chăm chú quan sát Liễu Mộng Nhiên một phen, lúc sau mới cười nói:
- Không ngờ Mộng Nhiên cũng lợi hại như vậy! Tuy nhiên bộ dáng mất hồn vừa rồi là sao vậy? Không phải đang nhớ tới ta?
Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, nhăn nhó kéo góc áo, có chút không biết làm sao.
Nghệ Phong thấy dáng dấp của Liễu Mộng Nhiên, cũng không khỏi sững sờ tại chỗ. Bộ dáng này của nàng hiển nhiên là bị đoán trúng tâm tư. Tất nhiên Nghệ Phong sẽ không quá tự cao mà cho rằng mị lực của mình lại lớn như vậy. Liễu Mộng Nhiên trước đây chỉ yêu chính bản thân mình, bởi vì nàng vô cùng tự tin vào sắc đẹp của mình.
- Chuyện kia… Mông Nhiên a, kỳ thực là, hai câu đối đó không phải do ta làm ra, là ta tham khảo của tiên hiền.
Nghệ Phong hiếm khi có được lời nói thật.
Liễu Mộng Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn Nghệ Phong hỏi:
- Vậy ngươi nói cho ta biết, là vị tiên hiền nào?
- Ách…
Câu nói này nhất thời khiến Nghệ Phong bối rối. Quả thật là hắn không biết giải thích thế nào cho rỏ ràng.
Liễu Mộng Nhiên thấy bộ dáng ngây ra tại chỗ của Nghệ Phong, nhỏ giọng nói thầm:
- Còn muốn gạt ta! Lẽ nào ta thực khó coi như vậy, khiến cho ngươi ghét bỏ. Nguồn: http://truyen360.com
Nghệ Phong nghe câu nói có chút u oán của nàng, không khỏi nở nụ cười:
- Được rồi! Ta thừa nhận quả thực là ta lừa dối Mộng Nhiên. Chỉ là, Mộng Nhiên không hề xấu xí, ta cũng không bao giờ ghét nàng. Ngược lại còn rất thích nàng!
Câu này nhất thời khiến Liễu Mộng Nhiên xấu hổ đỏ bừng mặt. Ánh mắt của nàng cũng có chút như phát sáng.
- Đúng rồi, lần trước ta thắng Mộng Nhiên, không biết Mộng Nhiên có đồng ý với chức nghiệp làm thị nữ của ta hay không?
Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên trêu chọc. Mình vừa được nhận một phủ đệ, lại không có thị nữ, nếu như Liễu Mộng Nhiên có thể giúp đỡ mình là hay nhất. Bằng không một nam nhân như mình còn không biết quản lý phủ đệ thế nào nữa.
Nhìn bộ dáng ôn nhu như nước của Liễu Mộng Nhiên đủ biết nàng nhất định là hiền thê lương mẫu. Nữ nhân như vậy nếu như không bóc lột nàng phục vụ mình, thì thực sự là đáng bị sét đánh.
Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên giống như hoa đào tháng ba, vầng trán hơi nhăn lại, càng tăng thêm vẻ kiều diễm. Tư thái quyến rũ này khiến Nghệ Phong nhìn không khỏi có chút choáng váng.
- Vậy ngươi có thể viết cho ta thêm vài bài thơ không?
Liễu Mộng Nhiên ôn nhu nói.
- Chỉ cần Mộng Nhiên giúp ta, ta liền viết cho nàng tám trăm, một ngàn bài cũng đều được hết.
Nghệ Phong thản nhiên nói. Đường thi, Tống từ, Nguyên khúc, tám trăm một ngàn bài không phải chỉ cần hạ bút là thành văn sao? Dù thế nào mình cũng là một sinh viên, trước đây cũng từng vì cưa cẩm một nữ sinh mà dày công nghiên cứu cái này không ít.
- Ừ!
Liễu Mộng Nhiên mừng rõ, đồng thời cũng ngượng ngùng gật đầu, khẽ
"ừ" một tiếng, nhỏ tới ngay cả chính nàng cũng nghe không rõ.
Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên đáp ứng nhanh như vậy khiến hắn không khỏi có chút ngạc nhiên, lập tức nhìn Liễu Mộng Nhiên nở nụ cười:
"Nữ nhân này, đối với thi từ đã tới mức si mê. Không ngờ vì thi từ mà có thể bán cả bản thân mình."
- Mộng Nhiên a! Đối với người khác nàng cũng đừng vì mấy bài thi từ mà sẵn sàng bán mình như vậy! Đương nhiên ta thì không sao, nhưng không phải ai cũng đều thiện lương thuần khiết như bản thiếu. Nàng phải hiểu rằng, nàng đẹp như vậy, có rất nhiều nam nhân có chủ ý với nàng đó!
Nghệ Phong rất nghiêm túc nhắc nhở Liễu Mộng Nhiên.
Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên lập tức đỏ bừng, đồng thời cũng không dám nhìn thẳng vào Nghệ Phong, vội quay đầu nhìn đi chỗ khác.
- Ách! Mộng Nhiên! Phủ đệ của ta vốn là phủ đệ của bá tước Mục Tạp Lạp, từ trước tới giờ ta chưa từng ở qua. Vừa hay chúng ta cùng tới đó ở đi. Nàng thấy có phải ta đối với nàng rất tốt hay không?
Nghệ Phong quay sang Liễu Mộng Nhiên nói.
Liễu Mộng Nhiên nghe Nghệ Phong nói như vậy đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trong miệng lại thấp giọng nói thầm:
- Quỷ mới tin ngươi tốt với ta! Ngươi nói ngươi chưa từng ở, không phải là muốn ta tới quét tước cho ngươi sao?
Nghệ Phong thật không ngờ Liễu Mộng Nhiên băng quyết thông minh lại nói toạc ra suy nghĩ của mình như vậy. Hắn cười ha ha, không hề giấu giếm nói:
- Mộng Nhiên, nàng cứ tới phủ đệ của bá tước Mục Tạp Lạp xem rồi sửa sang giúp ta là được. Nàng cứ xem mình như là nữ chủ nhân đi!
Nghệ Phong không hề có chút khái niệm nào về sửa sang phủ đệ, chỉ là ba tiếng
"nữ chủ nhân" trong lời nói của hắn khiến sắc mặt Liễu Mộng Nhiên vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn.
Nghệ Phong nói xong, lấy từ trong lòng ra thánh chỉ của Hoàng đế Trạm Lam, đưa cho Liễu Mộng Nhiên:
- Ta cũng không biết phủ đệ đó ở đâu, nàng quen thuộc đế đô hơn ta, cầm thứ này đi lĩnh sẽ tốt hơn.
Liễu Mộng Nhiên tiếp nhận, thờ ơ nhìn lướt qua thánh chỉ, nhưng khi thấy nội dung thánh chỉ, nàng cũng kinh ngạc ngây ra tại chỗ. Nàng cổ quái nhìn thoáng qua Nghệ Phong, rất không rõ vì sao Hoàng đế bệ hạ lại sắc phong tước vị hầu tước cho hắn. Hơn nữa còn ban cho phủ đệ bá tước. Đây quả nhiên là vô cùng ân sủng đối với Nghệ Phong.
- Tại sao hoàng đế bệ hạ phải làm như vậy?
Tuy rằng Liễu Mộng Nhiên cố giữ bình tĩnh, nhưng vận không nhịn được hỏi.
- Ách! Có thể là do ta quá đẹp trai! Hắc! Nàng thấy đó, trước đây mị lực của ta chỉ là khiến nữ nhân đỡ không được, không ngờ hiện tại ngay cả nam nhân cũng không chống nổi. Thật sự là bi kịch a!
Nghệ Phong rung đùi đắc ý, nhưng lại làm ra vẻ rất thê thảm nói.
Câu này khiến Liễu Mộng Nhiên kìm lòng không được đưa hai tay bịt tai. Nàng cảm thấy dường như mình bị những lời này của Nghệ Phong làm cho mặt đỏ bừng lên.
- Mộng Nhiên, nàng làm gì vậy? Chẳng lẽ nàng không tin những lời ta nói là thật sao? Ai nha! Ta thực sự là rất chân thành đó!
Nghệ Phong rất nghiêm túc nói.
- Ta đi phủ đệ trước!
Liễu Mộng Nhiên rốt cục không thể chịu nổi những câu nói của Nghệ Phong, chào một tiếng nhanh chóng bỏ chạy.
Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên vặn vẹo vòng eo tinh tế chạy đi, không khỏi nhỏ giọng thì thầm một tiếng:
- Thế này là sao chứ? Còn không cho người ta nói thật?
Thân thể yêu kiều xinh đẹp của Liễu Mộng Nhiên khiến ánh mắt Nghệ Phong nhìn theo bước chân của nàng không muốn rời đi. Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hô lớn với nàng:
- Uy! Mộng Nhiên, có phải thị nữ kiêm luôn cả nhiệm vụ làm ấm giường hay không?
Câu này khiến bước chân Liễu Mộng Nhiên run lên, thiếu chút nữa té ngã xuống đất. Bước chạy của nàng càng lúc càng nhanh hơn, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy dáng dấp này của Liễu Mộng Nhiên, nhỏ giọng nói thầm:
- Mộng Nhiên nhất định là đáp ứng rồi. Vừa rồi chạy nhanh như vậy nhất định là do nữ nhân da mặt mỏng! Hắc! Đều vì ta quá có mị lực a!
Nghệ Phong thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ đi về chỗ ở của Quái lão đầu.