Nghệ Phong muốn khóc, hắn nghĩ hắn là một thiếu niên thuần khiết như vậy, cư nhiên bị một nữ sắc lang chiếm tiện nghi! Hắn ăn thiệt thòi lớn a!
- Nam nhân thuần khiết như ta rất coi trọng trinh tiết, ta nhất định phải bắt nàng chịu trách nhiệm. Bằng không ta sẽ thắt cổ tự vẫn!
Nghệ Phong nói thầm một câu, đáy lòng cũng đã hạ quyết tâm.
Nghệ Phong ở trong phủ đệ tìm Liễu Mộng Nhiên hồi lâu, lại phát hiện tìm không được Liễu Mộng Nhiên, Nghệ Phong lần đầu tiên nghĩ, phủ đệ lớn cũng không tốt, tùy ý trốn cũng để người tìm không được.
- Uhm! Tránh được mùng một, cũng không trốn được mười lăm. Phá hủy thuần khiết của ta phải chịu trách nhiệm! Đừng hòng trốn thoát!
Nghệ Phong oán hận nói thầm một câu.
- Nghệ Phong hầu tước!
Ngay lúc Nghệ Phong tiếp tục tìm tòi Liễu Mộng Nhiên, một thanh âm cắt đứt động tác của Nghệ Phong.
- Ai nha, sứ giả đại nhân, sao ngài lại tới đây?
Nghệ Phong quay đầu, kinh ngạc nhìn sứ giả của Hoàng đế Trạm Lam.
Sứ giả nghe Nghệ Phong nói, trên trán hiện lên một đoàn hắc tuyến. Ngày hôm qua mình đã nói cho hắn hôm nay sẽ tới lấy đan dược, tiểu tử ngươi cư nhiên còn giả bộ!
- Nghệ Phong hầu tước, không phải là ngài chưa luyện chế đan dược?
Thanh âm của Sứ giả có chút run run, nếu như ngày hôm nay không mang được đan dược trở về, Hoàng đế bệ hạ nhất định sẽ mắng mình một trận!
- Đan dược! Đan dược gì?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn sứ giả, rất buồn bực hỏi.
Sứ giả nhất thời nóng nảy, hắn hầu như phải lạy xuống:
- Nghệ Phong hầu tước, ngài cũng đừng dọa ta. Bệ hạ không có đan dược do ngài luyện chế sẽ không khỏe?
- A! Ngài nói chính là đan dược của bệ hạ a. Ta còn tưởng rằng ngài nói đan dược gì!
Nghệ Phong bừng tỉnh đại ngộ nói.
Sứ giả thở dài một hơi nói:
- Không biết Nghệ Phong hầu tước luyện chế được hay chưa?
Nghệ Phong cười cười nói:
- Chuyện này không cần vội, ta có một số việc không hiểu, muốn hỏi sứ giả đại nhân một chút, không biết sứ giả đại nhân có thể nói cho ta biết hay không?
Nhất thời Sứ giả cười khổ, đáy lòng than thở, nếu như ngày hôm nay không trả lời vấn đề của hắn, sợ là không lấy đan dược được rồi. Tiểu hỗn đản này, hắn cũng quá lớn mật đi, ngay cả đan dược của Hoàng đế cũng dám trì hoãn.
Chỉ là sứ giả nhớ tới, ngay cả Hoàng đế Nghệ Phong này cũng dám nói điều kiện, hắn làm như thế này cũng không có gì lạ cả.
- Hầu tước đại nhân mời nói, ta có thể trả lời nhất định sẽ trả lời?
Sứ giả không thể nói năng tùy tiện, chuyện tình liên quan tới hoàng thất hắn không dám tùy ý tiết lộ.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.comNghệ Phong gật đầu, nhìn sứ giả hỏi:
- Nghe nói bệ hạ có bốn vị Hoàng tử, đặc biệt tam Hoàng tử là Hoàng hậu sinh ra. Dựa theo lẽ thường, vì sao thế lực của tam Hoàng tử lại kém xa đại Hoàng tử và nhị Hoàng tử?
Sứ giả nghe Nghệ Phong hỏi, hắn nhất thời cảm giác mồ hôi lạnh tuôn ra ào ào. Hắn nghĩ không ra câu hỏi đầu tiên của Nghệ Phong lại liên quan tới ngôi vị Hoàng đế của hoàng thất, vấn đề này hắn có thể nói sao? Vấn đề này đối với bất luận kẻ nào đều là chuyện mẫn cảm!
- Nghệ Phong hầu tước, ngài xem...
Vẻ mặt Sứ giả khỏ xử nhìn Nghệ Phong.
- Ha ha, ngày hôm nay ta bận một đêm, còn chưa có ăn cơm! Cũng không biết thị nữ của ta đi nơi nào rồi, ta nghĩ mình hẳn là muốn đi ăn cái gì đó!
Nghệ Phong ha ha cười nói.
Sứ giả nghe Nghệ Phong nói, hắn nhất thời nóng nảy, hiển nhiên Nghệ Phong là không muốn đưa đan dược cho hắn. Hắn thấy Nghệ Phong thực muốn đi, nhất thời lo lắng không thôi, vội vàng đưa tay ngăn Nghệ Phong lại!
- Làm sao vậy? Sứ giả đại nhân không về sao. Nếu không cùng đi ăn với ta?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn sứ giả, không chút nào đề cập tới chuyện tình đan dược.
Sứ giả không khỏi cười khổ, bình thường mình đi phủ đệ khác truyền ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ, ai mà không cung kính. Coi như là đại thế gia cũng không dám có chút bất kính. Thế nhưng ở trước mặt Nghệ Phong hắn căn bản không dùng lực được. Bởi vì Nghệ Phong căn bản là không sợ mình ở làm khó dễ hắn trước mặt Hoàng đế. Bởi vì Nghệ Phong không muốn làm quan viên đế quốc.
Một người không muốn thăng quan tấn tước, ngươi ở trước mặt Hoàng đế mỗi ngày gièm pha hắn thì đã sao? Người ta căn bản không lo, huống chi bệ hạ đã từng nhiều lần ăn nói có chút cung kính với hắn.
Một người như vậy, để cho hắn có cảm giác vô lực, hắn tình nguyện đi truyền ý chỉ cho Công tước, Vương gia, cũng không muốn truyền ý chỉ cho Hầu tước Nghệ Phong!
Sứ giả cảnh giác quan sát bốn phía một phen, thấy không có ai, lúc này hắn mới cười khổ nhìn Nghệ Phong nói:
- Nghệ Phong hầu tước, ngài thật đúng là làm khó ta. Chuyện tình của Hoàng thất là không thể tùy ý nghị luận, đặc biệt là những kẻ làm quan như chúng ta!
Nghệ Phong cười cười nói:
- Những lời sứ giả đại nhân nói, chỉ có ta nghe, tuyệt đối không có người thứ ba biết.
Nói xong, Nghệ Phong từ trong lòng lấy ra một tờ ngân phiếu, đưa cho sứ giả.
Sứ giả không để lại vết tích tiếp nhận vào trong tay áo, hướng Nghệ Phong nói:
- Nếu Nghệ Phong hầu tước bảo chứng không cho người thứ ba biết, ta đây sẽ mạo hiểm một lần! Tuy tam hoàng tử là nhi tử của Hoàng hậu, thế nhưng Hoàng hậu ít khi tranh quyền đoạt lợi, cũng không vì tam Hoàng tử làm suy yếu các thế lực khác. Ngược lại là hai vị Hoàng phi khác mỗi ngày ở hậu cung tranh quyền đoạt lợi. Vì nhi tử bọn họ mượn hơi rất nhiều thế lực! Vì thế trên dưới toàn triều, tất cả đều xem trọng hai vị Hoàng tử này!
- Vậy bệ hạ giải quyết như thế nào? Hắn muốn lập ai làm Thái tử?
Đây mới là vấn đề Nghệ Phong muốn hỏi nhất, thái độ của Hoàng đế bệ hạ đối với hắn cực kỳ trọng yếu. Sứ giả là thân tín bên người Hoàng đế bệ hạ, mỗi ngày tiếp xúc Hoàng đế, nhất định có thể minh bạch thánh ý!
Sứ giả đại nhân nghe thế, hắn nhìn hai bên một chút, lần thứ hai tiếp nhận một xấp ngân phiếu dày cộp của Nghệ Phong đưa tới, đáy lòng cảm thán Nghệ Phong rộng rãi, hắn tiếp tục nói.
- Nguyên bản bệ hạ là xem trọng tam Hoàng tử, tam Hoàng tử có mẫu thân không tranh quyền đoạt lợi, tính cách này được bệ hạ rất yêu thích, chỉ là hai đại Hoàng tử kia có thế lực rất lớn. Cho dù lập tam Hoàng tử làm thái tử cũng vô dụng. Sau đó bệ hạ chỉ phải bất đắc dĩ lui bước, chuẩn bị chọn đại Hoàng tử, miễn cho tam Hoàng tử bị hai vị huynh đệ tàn sát!
- Bệ hạ chọn đại Hoàng tử?
Đáy lòng Nghệ Phong có chút kinh ngạc, nếu như chọn đại Hoàng tử thì mình có chút phiền phức.
Sứ giả lắc đầu nói:
- Đây là trước khi bệ hạ trúng độc, lúc bệ hạ trúng độc, người hoài nghi chính là một trong hai vị hoàng tử làm, nên bệ hạ tuyệt đối sẽ không để một người có khả năng muốn giết mình ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. Nên trong thời gian ngắn, bệ hạ tuyệt đối không để bất luận kẻ nào kế thừa ngôi vị! Đây cũng là nguyên nhân vì sao bệ hạ sốt ruột giải độc, người chính là muốn sống lâu mấy năm, nắm quyền điều khiển cả đế quốc trong tay, chọn ra một Hoàng tử chân chính thích hợp tiếp nhận vị trí của người!
Nghệ Phong nghe sứ giả nói như vậy, hắn gật gật đầu, đáy lòng tính toán lợi hại của tin tức này.
Sứ giả cảnh giác liếc nhìn bốn phía, hướng Nghệ Phong nói:
- Hầu tước đại nhân, việc này chỉ mình ngài biết, nghìn vạn lần đừng bảo ta nói, bằng không ta và ngài đều có họa sát thân. Nếu không phải hầu tước đại nhân và hai vị Hoàng tử đối lập, không có khả năng tham dự tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, ta cũng sẽ không nói cho ngài!
Nghệ Phong cười cười nói:
- Việc này là tự nhiên, chỉ là ta rất muốn biết, rốt cuộc hai vị Hoàng phi kia mạnh thế như thế nào? So với Điệp phi thì mạnh hơn bao nhiêu?
Sứ giả nghe Nghệ Phong hỏi, hắn cảm giác mồ hôi lạnh chảy ra càng nhiều, vấn đề Nghệ Phong hỏi càng lúc càng sắc bén, tranh đấu hậu cung, so với mấy vị Hoàng tử tranh đấu càng mạng hơn nhiều.
Chuyện tình hậu cung vẫn là cấm mật, đặc biệt là chuyện tình của Hoàng hậu và ba vị Hoàng phi. Ngay cả bệ hạ cũng không muốn nói nhiều.
Nghệ Phong lấy ra một viên dạ minh châu thật lớn từ trong lòng, đây là ngày hôm qua Nghệ Phong mua được ở trong phòng bán đấu giá. Đưa cho sứ giả nói:
- Sứ giả đại nhân yên tâm, ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi!
Sứ giả đương nhiên không tin Nghệ Phong chỉ hiếu kỳ, chỉ là khi nhìn thấy viên dạ minh châu kia, hai mắt hắn liền sáng rực lên, hắn đưa tay, không để lại vết tích tiếp nhận giấu vào trong lòng!