Mị Ảnh

Chương 471: Tần thúc

 
Cũng không biết là tình cảnh khủng bố này kéo dài bao lâu, cuối cùng cuồng phong cùng mây bụi cũng chậm rãi lắng xuống. Hình ảnh đập vào mắt khiến cho mọi người không nhịn được hít sâu một hơi khí lạnh. Toàn bộ giác đấu trường đã bị thổi bay, thay vào đó là một cái hố sâu dài đến hơn mười mét, khắp nơi đều là đá vụn. Thảm thực vật ở phụ cận giác đấu trường cũng đã bị thổi bay, vô số đại thụ niên đại lâu năm bị xoắn nát, cành gẫy, cẩy đổ nằm la liệt trên mặt đất, không khác gì vừa mới trải qua một trận vòi rồng cực lớn. Cho dù mọi người đã cực kỳ coi trọng lực lượng của Phệ Linh Nộ Bạo, nhưng lúc này mới phát hiện ra, chênh lệch giữa phỏng đoán cùng thực tế là quá xa.
- Tiểu tử Nghệ Phong này thực đúng là biến thái!
Mọi người cố gắng bình ổn lại tâm tình, lúc này mới dời mắt tìm kiếm thân ảnh của Hồng Mộc, tất cả đều có chung một ý niệm, chẳng lẽ Hồng Mộc bị chôn sống rồi sao? Rốt cục, tại một chỗ hẻo lánh đã phát hiện ra Hồng Mộc, chỉ thấy nửa người hắn đã bị đất đá phủ kín, trên ngực bị một tảng đá xanh cực lớn đè lên, mặt mũi cùng thân thể loang lổ vết thương, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ cả một mảng lớn đất bùn. Tay hắn đang cố gắng đẩy khối đá đè trên ngực qua một bên, nhưng không không nhúc nhích được nó nửa phần. Ngược lại bởi vì dùng quá sức mà khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi.
- Trưởng lão!
Đám người Lâm Mặc hoảng hốt kêu, bọn hắn lết theo thân thể đầy thương tích, chạy về phía Hồng Mộc, sau khi di dời tảng đá xanh, mới cứu được Hồng Mộc lên. Mỗi lần Hồng Mộc bị di chuyển, khóe miệng lại tràn ra máu tươi, chảy xuống thành một vệt dài.
Hô..
Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, Hồng Mộc là trưởng lão của Tĩnh Vân Tông, thực lực khẳng định là Vương cấp. Không ngờ lại bị Nghệ Phong đánh trọng thương, cho dù có thể sống sót, nhất định sẽ để lại di chứng cực lớn, trừ phi là y sư cao cấp mới có thể chữa trị, bằng không thực lực sẽ bị hạn chế. Kết quả này không phải là quá châm chọc rồi sao?
- Tĩnh Vân Tông ăn thiệt thòi lớn rồi.
Trong đầu tất cả mọi người đồng thời hiện lên ý nghĩ này, ngay cả Vương cấp cũng thua trong tay hắn, bốn chiến bốn bại, hơn nữa còn là xa luân chiến. Tin tức này truyền đi, như vậy tuyệt đối mặt mũi Tĩnh Vân Tông sẽ mất hết.
- Lăng Ngọc Nhã, trận chiến mà ngươi cho rằng tất thắng, cuối cùng vẫn là thất bại. Ha ha, cảm xúc hiện tại của ngươi đối với Nghệ Phong đối với Liễu Nhiên chỉ sợ sẽ càng thêm phức tạp!
- Tiểu tử Nghệ Phong này quả nhiên là khiến cho người ta giật mình, có lẽ Liễu Nhiên cũng không ngờ tới đệ tử của hắn lại có được chiến tích như vậy? Xem như lúc này Liễu Nhiên đã hung hăng trả thù Lăng Ngọc Nhã một phen, chỉ có điều cùng Lăng Ngọc Nhã...
- Hắc hắc, chuyện của bọn hắn tốt nhất là chúng ta không nên xen vào, cứ vui vẻ đứng ngoài mà xem là được rồi! Thú vị! Thú vị!
Toàn bộ hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió gào thét, Lăng Ngọc Nhã hít sâu một hơi, sau khi lệnh cho đám người Lâm Mặc mang theo Hồng Mộc trở về núi chữa thương, ánh mắt của Lăng Ngọc Nhã chuyển hướng về phía Nghệ Phong đang được Thi Đại Nhi dìu đỡ. Thiếu niên này đã vượt khỏi dự kiến của nàng, thực lực tướng cấp tam giai, nhưng bốn chiến thắng cả bốn, hơn nữa độ khó của trận này so với trận khác lại càng thêm cao, đến cuối cùng ngay cả Vương cấp cũng xuất động, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trên tay hắn. Lăng Ngọc Nhã không biết tiềm lực của hắn có bao nhiêu, nhưng Tĩnh Vân Tông tuyệt đối không có người nào có thể so sánh cùng hắn, ngay cả thiên chi kiêu nữ Thủy Nhược Vân.
- Liễu Nhiên ngươi thu được một đệ tử thực giỏi. Nếu như ngươi đã muốn đối xử với ta như vậy, ta sẽ tiếp nhận!
Lăng Ngọc Nhã thì thào, tâm tình ngược lại trở về bình thường, khôi phục vẻ vô dục vô cầu, bộ dáng thất thố đã bị quét sạch, khí chất hoàn toàn biến đổi, nhẹ nhàng thanh thoát. Trạm Lam viện trưởng thấy vậy chợt ngẩn người: không thể tưởng tượng được Lăng Ngọc Nhã có thể mượn cơ hội này đột phá. Khó trách trước kia từng được mệnh danh là thiên chi kiêu nữ.
- Ngươi.. Nguồn: http://truyen360.com
Đúng lúc Lăng Ngọc Nhã muốn nói, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Nghệ Phong, tốc độ cực nhanh khiến cho người ta hoảng sợ không thôi, cơ hồ chỉ trong nháy mắt. Mấy người Trạm Lam viện trưởng nhìn qua thân ảnh lạ lẫm này, cảm đám đều giật mình, trong đầu đồng thời dâng lên một ý niệm:
- Đây là một cao thủ!
Đặc biệt là câu nói đầu tiên của trung niên nhân lại khiến cho mọi người hoảng sợ nhìn về phía Nghệ Phong.
- Thiếu gia!
Trời ạ, người này lại là người hầu của Nghệ Phong? Cho dù là Trạm Lam viện trưởng cũng giật mình!
 
Nghệ Phong nhìn qua trung niên nhân, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua một người như vậy, bất quá tốc độ của người này đã chứng minh rằng, hắn tối thiểu cũng có thực lực Vương cấp.
- Tiểu thư bởi vì hàn độc, không thể tự mình tới thủ hộ thiếu gia, cho nên phái ta tới đây!
Một câu nói lập tức quét sạch nghi vấn trong lòng Nghệ Phong, trong lòng cảm thấy ấm áp: Tần Y vẫn nhớ đến chuyện hắn quyết đấu, hơn nữa còn phái cường giả tới thủ hộ bản thân mình. Nhớ tới nữ tử khiến chúng sinh điên đảo, không gì có thể so sánh kia, trong lòng Nghệ Phong lại vạn phần tưởng niệm. Thi Đại Nhi thấy bộ dạng Nghệ Phong như vậy, chợt hiểu ra: là nàng sao? Vị cường giả này là người hầu của nàng? Như vậy thân phận của nàng...
Thi Đại Nhi cảm nhận được điểm ưu thế cuối cùng của bản thân đã biến mất, ánh mắt nhìn về phía trung niên đứng trước mặt có chút phức tạp.
Tần thúc tự nhiên là thấy được vị nữ tử có quan hệ mập mờ với Nghệ Phong này, Thi Đại Nhi thanh thuần lại mị hoặc, khiến hắn vô cùng chú ý, nữ tử này rất kiệt xuất, sau một thời gian nữa hoàn toàn có thể so sánh với tiểu thư rồi. Nhớ tới quan hệ giữa tiểu thư cùng Nghệ Phong, hắn không khỏi nhìn thoáng qua Thi Đại Nhi thêm một lần nữa.
- Ngài tên là..
- Nếu thiếu gia không chê, cứ gọi ta là Tần thúc giống như tiểu thư là được!
- Được rồi! Tần thúc, chuyện hàn độc, nàng không sao chứ?
Nghệ Phong có chút lo lắng hỏi.
- Thiếu gia yên tâm! Việc áp chế hàn độc của tiểu thư đã đến lúc khẩn yếu quan đầu, cho nên nàng không thể ly khai sơn trang, nhưng nếu như vượt qua lần này thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn tốt đẹp !
Nghệ Phong nghe thấy vậy, mới thở phào một hơi.
- Tần thúc, thúc trước tiên cứ lui qua một bên đi!
Nghệ Phong nhìn Tần thúc cười nói.
Tần thúc nhẹ gật đầu, thối lui qua một bên. Vừa nãy hắn một mực không xuất hiện, đó là bởi vì Nghệ Phong không có việc gì. Nhưng hiện tại Nghệ Phong đã là nỏ mạnh hết đà, hắn không thể không xuất hiện chấn nhiếp chúng nhân. Lăng Ngọc Nhã thấy áy mắt Nghệ Phong nhìn về phía nàng, nàng nhàn nhạt quét mắt nhìn qua Tần thúc đứng bên cạnh Nghệ Phong, nàng nhìn ra được trước kia Nghệ Phong không biết người này, đây cũng là người của thế lực kia? Một cường giả mạnh như vậy chỉ là người hầu, Lăng Ngọc Nhã không thể tưởng tượng nổi thế lực kia khủng bố đến mức nào. Và vị tiểu thư trong miệng Tần thúc kia là ai?
Đồng dạng, Trạm Lam viện trưởng cũng cau mày, đột nhiên xuất hiện một người như vậy, tuyệt đối đủ khiến cho bọn họ coi trọng. Ngay cả Họa Thủy trong Học viện Trạm Lam thân phận vô cùng đặc thù cũng không có người hầu Vương cấp, bí mật trên người Nghệ Phong càng ngày càng nhiều rồi. Chỉ có Tôn lão mới biết được một chút, nhớ tới nữ tử khiến chúng sinh điên đảo kia, ánh mắt Tôn lão nhìn về phía Nghệ Phong lại xem trọng thêm vài phần.
 
- Tôn lão biết được thân phận của hắn?
- Tần!
Tôn lão cười cười, phun ra một chữ.
- Tần? Là họ?
Trạm Lam viện trưởng hoảng hốt, tại sao Nghệ Phong lại có quan hệ cùng với cái sơn trang khủng bố này?
...
Nghệ Phong vẫn chưa biết được thân phận thực sự của Tần Y, chỉ biết là vô cùng tôn quý, đối với việc Tần thúc xuất hiện cũng cảm thấy không quá ngoài ý muốn, hắn dùng thanh âm suy yếu nói với Lăng Ngọc Nhã:
- Còn muốn chiến hay không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất