- Thiên Nghịch, ngươi không có chuyện gì thì không nên bày ra bộ mặt người chết như vậy a!
Nghệ Phong xuất phát từ đế đô, cũng không có đi bao lâu thì gặp Thiên Nghịch, cũng không biết Thiên Nghịch nghĩ cái gì, cố ý ở phía trước chờ Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong muốn đi Sơn Mạch, không chút nghĩ ngợi đề nghị muốn theo. Nghệ Phong rơi vào đường cùng chỉ có thể đồng ý, chỉ là nhìn biểu tình lãnh khốc kia của Thiên Nghịch, Nghệ Phong nhịn không được phỉ báng.
Thiên Nghịch liếc mắt nhìn Nghệ Phong, coi như không nghe Nghệ Phong nói, lãnh khốc đi về phía trước, không thèm nhìn Nghệ Phong.
- Uy! Thiên Nghịch, ngươi có nghe hay không, ngươi còn chường bộ mặt người chết như vậy, sau này không có nữ nhân theo ngươi đâu.
Bộ dáng Nghệ Phong như suy nghĩ vì Thiên Nghịch, quay qua Thiên Nghịch nói.
- Ta kháo! Ngươi có nghe ta nói chuyện không, ngươi nha, đi nhanh như vậy để làm chi. Ngươi nên học tập bản thiếu gia. Phải tuấn tú như bản thiếu gia này, dáng dấp kia của ngươi không có nữ nhân thích đâu!
Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch đi nhanh, nhanh chóng đuổi theo nói.
- ...
Nghệ Phong không ngừng nói cho Thiên Nghịch biết, vẻ mặt của hắn xấu xí đến cỡ nào, nhất định không nên lãnh khốc như vậy.
Thiên Nghịch rốt cục chịu không nổi thanh âm ríu ra ríu rít bên tai, bước chân cũng mạnh mẽ ngừng lại, quay đầu bình tĩnh nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch như vậy, đáy lòng đại hỉ, cũng không uổng phí hắn làm Đường Tăng một phen:
- Thiên Nghịch a, ngươi phải biết rằng, những lời của ta là lời vàng ý ngọc, ngươi nhất định phải nghe a!
Nghệ Phong lại thật không ngờ, Thiên Nghịch nói một câu thiếu chút nữa làm hắn té ngã xuống đất:
- Ngươi đố kị?
Nghệ Phong giống như bị giẫm phải đuôi, hắn mạnh mẽ nhảy dựng lên, oán hận trừng mắt nói:
- Ngươi nói bậy, ngươi mới đố kị. Cả nhà ngươi đều đố kị!
Thiên Nghịch khinh bỉ liếc mắt nhìn Nghệ Phong, lần thứ hai không để ý tới Nghệ Phong đi về phía trước.
- Là ngươi đố kị bản thiếu gia! Bản thiếu gia đẹp trai như vậy. Lấy khuôn mặt như người chết của ngươi có thể so sánh sao. Ta kháo, ngươi có nghe hay không, bản thiếu gia không đố kị. Tuyệt đối không đố kị!
Nghệ Phong nhiều lần nhắc nhở Thiên Nghịch, hắn buồn bực đến cực điểm, mình đã đẹp trai như vậy, sao có khả năng đố kị hắn.
Thiên Nghịch không nhìn Nghệ Phong như trước, đối với tâm đố kị tăng vọt của nam nhân này, hắn biết một mình lời có thể để hắn buồn nôn nửa tháng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.comNghệ Phong thấy biểu tình Thiên Nghịch lãnh khốc như trước, trực tiếp coi hắn như không khí, Nghệ Phong cũng cảm thấy không thú vị. Thầm nghĩ tên này và khối băng không khác gì nhau, sớm biết như vậy nên dẫn Liễu Mộng Nhiên tới, tiểu nữ nhân kia nhất định tin tưởng hắn là nam nhân tuấn tú nhất trên thế giới.
Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch không có cách nào làm hắn vơi bớt buồn chán, hắn cũng không có ý tứ mở miệng. Đáy lòng cũng nảy sinh ý ác độc, thi triển thân pháp Mị Ảnh cấp tốc lao về phía trước.
Thiên Nghịch không thèm quan tâm, không nhanh không chậm đi về phía trước, cho dù tốc độ của Nghệ Phong mau hơn nữa, hắn cũng không nhanh hơn hay giảm bớt tốc độ. Phảng phất Nghệ Phong và hắn không có quan hệ.
Dưới tình huống Thiên Nghịch không để ý, Nghệ Phong mất hứng thú, chỉ có thể chạy theo phía sau Thiên Nghịch, đáy lòng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tiên của Thiên Nghịch.
- Tới rồi!
Thời điểm Nghệ Phong cực kỳ phiền muộn, Thiên Nghịch đột nhiên mở miệng nói.
Nghệ Phong nhìn dãy núi liên miên không dứt phía trước, đáy lòng cũng căng thẳng, rốt cục tới dãy sơn mạch này, Nghệ Phong nhìn ngọn núi cao nhất mơ mơ hồ hồ kia, tâm tình càng kích động.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, dẹp loạn căng thẳng trong lòng một chút, quay qua Thiên Nghịch nói:
- Được rồi, lần trước ngươi truyền tin lên Thánh địa, ngũ đại trưởng lão không đáp lại sao?
Thiên Nghịch gật đầu nói:
- Sau khi Đại trưởng lão xem xong, chỉ nói một câu "đã biết", sau đó bảo ta hạ sơn. Còn lại chưa từng nói cái gì.
Nghệ Phong nghe xong cũng cảm thấy đau đầu. Cũng không biết Thánh địa bên kia có trợ giúp mình không! Nếu như Phệ Châu không bị người nào phát hiện thì tốt, nếu như thực bị người phát hiện mà nói, không có Thánh địa trợ giúp, tỷ lệ thành công của Nghệ Phong rất nhỏ.
Thế nhưng Nghệ Phong biết Phệ Châu rất kinh khủng, khi thu phục Phệ Châu nhất định bạo phát dị trạng thiên địa, bạo phát một hai lần có thể không ai biết, thế nhưng bạo phát nhiều lần, chung quy sẽ có người biết, khi đó cường giả lao tới, Nghệ Phong cũng không cho rằng hắn có thể chống đỡ được những lão biến thái này.
Duy chỉ có mượn thực lực Thánh địa mới có thể miễn cưỡng duy trì.
Nghệ Phong không biết Thánh địa có thể phá lệ hạ sơn vì Phệ Châu hay không, thế nhưng lúc này đã tới nơi, mặc kệ cường giả Thánh địa có nguyện ý hạ sơn hay không, Nghệ Phong cũng phải buông tay đi làm.
- Đi thôi! Chúng ta lên núi đi!
Nghệ Phong quay qua Thiên Nghịch nói.
- Rốt cuộc là chuyện tình gì, ngươi cư nhiên muốn mời Thánh địa xuất mã?
Thiên Nghịch không thấy qua thư tín của Nghệ Phong, thế nhưng thấy Nghệ Phong thận trọng như vậy, hắn vẫn nhịn không được hỏi.
Nghệ Phong cũng không có dấu, quay qua Thiên Nghịch nói:
- Ngươi biết Phệ Châu không? Ở trong sơn mạch này, có một viên Phệ Châu.
Thiên Nghịch nhíu mày hỏi:
- Phệ Châu? Là Linh khí sao?
Nghệ Phong tức giận, hắn trừng mắt nhìn Thiên Nghịch, nhớ tới niên kỉ của Thiên Nghịch và hắn kém không lớn, thầm nghĩ hắn không biết Phệ Châu là cái gì cũng bình thường. Nếu không phải hắn là nhiếp hồn sư, sợ cũng không biết thiên địa chí bảo như vậy.
- Đừng so sánh linh khí với Phệ Châu, căn bản không cùng một đẳng cấp!
Thiên Nghịch nghe Nghệ Phong nói, hắn không khỏi ngẩn ra, rất khó tưởng tượng thế giới này còn có vật gì trân quý hơn so với linh khí. Chỉ là thấy biểu tình của Nghệ Phong, hắn cư nhiên lựa chọn tin tưởng.
- Ngươi muốn tìm Thánh địa hỗ trợ?
Bỗng nhiên Thiên Nghịch quay qua Nghệ Phong hỏi.
Nghệ Phong cười khổ gật đầu, chỉ có Thánh địa trợ giúp mới nhiều hơn vài phần nắm chặt thu phục được Phệ Châu. Mặc dù thực lực của Kim Lâu ở đế đô rất cường đại, thế nhưng Nghệ Phong rất rõ ràng, đối mặt với đám lão gia hỏa kia, thực lực kia còn chưa đủ nhìn. Lực hấp dẫn của Phệ Châu đối với cường giả rất lớn. Duy chỉ có Thánh địa mới có thể ngăn cản bọn họ.
Thiên Nghịch thấy Nghệ Phong cư nhiên thật sự mời thánh địa hỗ trợ, hắn lắc đầu nói:
- Cho dù địa vị của ngươi ở Thánh địa đặc thù, thế nhưng muốn mời cường giả Thánh địa hạ sơn, cũng là làm không được. Quy củ của Thánh địa, vừa vào Thánh địa, không tham dự thế tục, bọn họ không thể vì ngươi mà hạ sơn và tranh đoạt cái gì. Trừ khi là dưới tình huống Thánh Tông sắp hủy diệt, bằng không Thánh địa tuyệt đối sẽ không ra tay!
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Chung quy phải thử một chút! Có thể sẽ có ngoại lệ cũng nói không chừng!
Thiên Nghịch kiên định nói:
- Tuyệt không có ngoại lệ, mấy nghìn năm qua, Thánh địa vẫn là thần thủ hộ Thánh Tông. Không có họa khiến Thánh Tông đứng trước sinh tử tồn vong, họ tuyệt đối không ra tay.
Nghệ Phong nghe Thiên Nghịch nói, trong lòng cũng có chút thấp thỏm. Mấy nghìn năm qua Thánh địa không xuất thủ một lần, dù sao vẫn chưa có tổ chức nào có thể uy hiếp đến sinh tử tồn vong của Thánh Tông. Nghệ Phong có lòng tin mời Thánh Tông xuất thủ, thời điểm đại trưởng lão hạ sơn cho hắn một lệnh bài được xưng có thể đại diện cả Thánh Tông, dựa vào sự coi trọng này của đại trưởng lão, sở dĩ Nghệ Phong muốn thử xem.
- Vì sao ngươi không dẫn mấy Vương Cấp trong phủ đệ tới, có bọn họ trợ giúp, hẳn là xác suất thành công cao hơn một chút.
Thiên Nghịch nói.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Mặc dù bọn họ có vài phần thực lực, thế nhưng đối mặt với đám kia thì không đủ, gọi bọn họ tới cũng là chịu chết!
Thiên Nghịch nghe Nghệ Phong nói, kinh hãi nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi muốn cướp giật cùng Tôn Cấp?
Nghệ Phong cười cười, Quái lão đầu nói qua. Dám thu phục Phệ Châu, thấp nhất cũng có thực lực lục tinh trung giai, đó chính là nói bọn họ thấp nhất cũng có thể so với cường giả Vương Cấp ngũ giai, trừ Tần thúc còn có lực đánh một trận, Cuồng Hổ và Lục Sát chính là đi tìm chết!