Ba ngày sau, tuy rằng Liễu Mộng Nhiên không tình nguyện, nhưng vẫn rời khỏi phủ đệ Nghệ Phong. Tần Y tự mình hộ tống Liễu Mộng Nhiên trở về. Điều này khiến Nghệ Phong thoáng có chút cảm kích đối với Tần Y. Tần Y làm vậy là có ý biểu lộ cho Lý gia biết, Liễu Mộng Nhiên là người của Lý gia, cũng là người của Nghệ phủ.
Lại thêm một ngày, Nghệ Phong đang luyến tiếc ở trong chăn Tần Y không nỡ rời đi, lại bị Tần Y kéo chăn lên, sốt ruột gấp gáp hầu hạ Nghệ Phong mặc quần áo, đẩy Nghệ Phong tiến đến Lý phủ tham gia so văn kén rể. Nàng nhớ rõ còn kỹ hơn cả Nghệ Phong.
Điều này khiến Nghệ Phong có chút ghen tị. Hiện tại Tần Y thích Liễu Mộng Nhiên còn nhiều hơn so với thích hắn.
Tuy nhiên du hờn dỗi với Tần Y, Nghệ Phong cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Lý phủ. Tuy nhiên khi Nghệ Phong tới Lý phủ đệ, Nghệ Phong đã hoàn toàn thừ người ra. Trước mặt hắn là cả biển người, núi người, gần như không thấy được đầu. Có thể thấy được cuộc so văn kén rể của Liễu Mộng Nhiên thu hút được bao nhiêu người.
Nghệ Phong nhìn đám người tấp nập này, nếu muốn đi xuyên qua đám người sẽ có chút phiền phức. Nghệ Phong nghĩ thầm có nên lăng không phi hành bay qua hay không. Tuy nhiên ngay khi Nghệ Phong có ý tưởng này, một cường giả Vương giai đã lăng không phi hành bay về phía trước.
Tuy nhiên hắn bay còn chưa được bao lâu, đám người tấp nập phía dưới bắt đầu nhặt đá dưới đất. Không có đá thì cởi giày ra. Một đám hung hăng ném về phía người này.
Tuy rằng người này có thực lực Vương giai không tệ, nhưng với nhiều đá và giày như thế, rất nhanh đã bị vùi dập. Nhìn vậy, Nghệ Phong cũng hết hồn, ý tưởng lăng không phi hành quá khứ vừa rồi lập tức biến mất. Không thể giống con chim đầu đàn này.
Không thể lăng không phi hành, Nghệ Phong chỉ có thể giống như những người khác, cố gắng chen chúc về phía trước. Với thực lực của Nghệ Phong, hắn cố gắng hết sức đè xuống, muốn tiến về phía trước cũng không mất bao nhiêu thời gian. Chẳng qua khi Nghệ Phong tới phía trước, quần áo trên người Nghệ Phong đã biến thành nhàu nát. Cho dù tóc dài phiêu dật, lúc này có vẻ cũng có chút mất trật tự. Nghệ Phong dở khóc dở cười, nhớ tới sáng sớm Tần Y nghiêm túc sửa sang lại quần áo cho hắn, Nghệ Phong lại hận không thể đánh cho đám người này một trận.
Tuy nhiên Nghệ Phong rất rõ ràng. Nếu đánh những người này, sợ là người chịu thiệt lại là bản thân hắn.
Nghệ Phong sửa sang lại quần áo một chút, đang tính vào phủ đệ Lý gia, nhưng lập tức Nghệ Phong liền trợn tròn mắt. Hắn thấy thị vệ phủ đệ Lý gia gọi một đám tên. Người được gọi tên phải lấy danh thiếp ra, sau đó mới có thể đi vào.
Nghệ Phong nhìn một đám người được gọi tên đi vào, trong lòng hắn khóc không ra nước mắt. Ba ngày này vẫn chỉ nghĩ thân mật với Liễu Mộng Nhiên, làm sao còn nhớ tới chuyện báo danh. Nghệ Phong cho dù chờ tới nát đầu cũng đợi không được đến lúc thị vệ của Lý gia thị vệ đọc đến tên của hắn.
Nghệ Phong nhìn qua bốn phía một chút, rốt cục nhắm vào một người. Nếu không có báo danh, vậy chỉ có thể mượn một vài thủ đoạn đặc biệt.
Cách chỗ Nghệ Phong không xa, một người cao ráo, có vẻ mặt rất hài hước. Cái mũi cao cao thoáng có chút vặn vẹo. Miệng lệch, mắt hí, một lớn một nhỏ. Vừa nhìn đã thấy người này thuộc loại cực phẩm. Nghệ Phong thầm nghĩ hắn đi tham gia so văn kén rể, có lẽ sẽ khiến Liễu Mộng Nhiên gặp ác mộng. Vì Liễu Mộng Nhiên, Nghệ Phong nhất định phải ngăn chặn nguy hiểm này nảy sinh.
- Ai nha! Đại ca, nhìn bộ dạng ngươi già như vậy, nhất định là tới tham gia kén rể. Đại ca lớn lên có vẻ đặc sắc như vậy, ta nghĩ quán quân lần này nhất định là ngươi!
Nghệ Phong đi tới trước, ôm lấy bả vai cực phẩm, bộ dạng dường như rất thân thiết.
Nam cực phẩm nghe Nghệ Phong tán thưởng, miệng lập tức lộ ra một nụ cười. Hắn giả vờ tiêu sái sửa sang lại quần áo của mình một chút, đầy khí thế hỏi:
- Sao ngươi biết?
- Ta kháo! Nhìn diện mạo đại ca đã biết ngươi là nhân trung long phượng, cái mũi cong tới mức nào, cá tính tới mức nào môi, đặc biệt là con mắt của đại ca. Nháy mắt một cái giống như có ngàn vạn nhu tình. Nếu ngươi không lấy được quán quân, quả thực là không có Thiên Lý.
Nghệ Phong nghiêm trang nói.
- Ha ha... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
Cực phẩm nam cũng nở nụ cười.
- Không nói dối huynh đệ, ngươi đúng là nam nhân thật tinh mắt. Về sau ngươi đi theo ta lăn lộn đi, ta cam đoan ngươi có thể đi vào mười vị trí đầu. Tuy rằng không cươi được đại tài nữ, tuy nhiên chỉ cần có thể đi vào mười vị trí đầu, tâm hồn thiếu nữ của các tiểu thư khác ở Đế Đô còn không ngầm trao cho ngươi sao?
- Đúng vậy, đúng vậy! Về sau tiểu đệ phải nhờ đại ca chiếu cố!
Vẻ mặt Nghệ Phong cảm kích nói, ánh mắt lại vụng trộm chuyển tới phía sau cực phẩm nam. Bàn tay Nghệ Phong ôm bả vai hắn mở tấm danh thiếp ra. Mới nhìn mấy chữ phía trên, thầm nghĩ hóa ra cực phẩm nam này tên là
"Phan An"!
Nghệ Phong nhớ tới Phan An trên lịch sử Hoa Hạ, lại nhìn đến cực phẩm nam trước mặt, hắn thoáng so sánh một chút, lập tức còn thiếu chút đã chửi mẹ nó. Không biết Phan An Hoa Hạ biết tên của hắn bị một cực phẩm nam như vậy dùng, có thể tức giận ngã xuống đất hay không.
Nghệ Phong nhìn cực phẩm nam này, trong mắt không khỏi thông cảm cho Phan An.
- Thôi đi! Cùng là người Hoa Hạ, ta cứu vớt cái tên Phan An này một lần vậy!
Nghệ Phong rất lưu loát nhét danh thiếp vào trong lòng.
- Ai nha! Đại ca, tối hôm qua ta ăn phải đồ hỏng đau bụng quá. Ta đi nhà xí trước!
Nghệ Phong ôm bụng vẻ mặt đầy đau đớn nói.
Vẻ mặt Cực phẩm nam xem thường Nghệ Phong, không kiên nhẫn phất tay nói:
- Nhanh đi nhanh đi!
Nghệ Phong cười khà khà, nhanh chóng tiến vào trong đám người. Hắn nhìn cực phẩm nam, trong lòng thông cảm không gì sánh được. Chờ một chút ngươi sẽ khóc. Tuy nhiên vì cứu vớt dạ dày của mọi người, Nghệ Phong cảm thấy hắn đã làm một chuyện cực kỳ cao thượng mà lại thần thánh.
...
Nghệ Phong ở trong đám người cũng không phải chờ bao lâu, nhanh chóng nghe Lý gia thị vệ kêu lên:
- Phan An!
Cực phẩm nam hưng phấn chạy về phía thị vệ, nhưng tìm trong người vô số lần, cũng không tìm được danh thiếp. Ngay lập tức, cực phẩm nam toát mồ hôi lạnh đầy người.
Nghệ Phong cười ha ha hai tiếng, cầm quạt giấy Tần Y chuẩn bị cho hắn trong tay, nhàn nhã thong thả đi về phía trước.
Cực phẩm nam nhìn Nghệ Phong, lập tức cao hứng hô lớn:
- Huynh đệ, ngươi xem thấy danh thiếp của ta sao?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn cực phẩm nam, sờ sờ đầu, sau khi suy nghĩ thật lâu nói:
- Vị cực phẩm huynh này, ta biết ngươi không?
- Ngươi... Ngươi...
Ngay khi cực phẩm nam dùng ngón tay chỉ vào Nghệ Phong, tức giận một câu cũng nói không ra, Nghệ Phong lấy danh thiếp ra, đưa cho thị vệ Lý gia.
- Mời công tử vào!
Thị vệ Lý gia trả lại danh thiếp cho Nghệ Phong, nghiêng người để hắn đi qua. Cực phẩm nam trừng mắt nhìn thấy cảnh tượng này, hắn dường như muốn phản ánh lại, nhìn thị vệ Lý gia la lớn:
- Hắn cướp danh thiếp của ta!
Lý gia thị vệ thấy cực phẩm nam này đã đủ ngán, lúc này thấy hắn còn dám gây sự, liền hừ một tiếng, nhìn thị vệ duy trì trật tự bên cạnh ra hiệu một cái.
- A...
Cực phẩm nam nhìn thị vệ này hùng hổ đi về phía hắn, trong nháy mắt sắc mặt liền bị dọa tới trắng bệch.
Nghệ Phong thấy thế, vội vàng chắn ở trước mặt mấy thị vệ kia nói:
- Các vị đại ca, trên diện mạo người ta đã có chỗ chút khiếm khuyết. Các ngươi không nên tạo thêm ánh sáng trên người người ta, đối với hắn chúng ta muốn dùng tràn ngập tình yêu và thật tâm thông cảm để đối đãi với hắn!
Mấy thị vệ ngẩn người, lập tức chắp tay nhìn Nghệ Phong nói:
- Thụ giáo, công tử không hổ danh là đọc nhiều sách thánh hiền.
- Ha ha! Quá khen quá khen!
Nghệ Phong cười to vài tiếng, nghênh ngang rời đi, lưu lại một câu truyền đến tai cực phẩm nam.
- Cám ơn!