Liễu Mộng Nhiên đi tới trước mặt Nghệ Phong, khi Nghệ Phong còn chưa đồng ý, đã cầm xấp tranh trước mặt Nghệ Phong lên xem, Liễu Mộng Nhiên chăm chú nhìn qua, lập tức trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Liễu Mộng Nhiên vui mừng nhìn Nghệ Phong, sau đó lại liếc nhìn từng bức tranh trước mặt mình. Nàng càng xem, vẻ kinh hãi và khiếp sợ trên mặt nàng lại càng hiện rõ, Mộng Nhiên xem hết xấp tranh cũng không mất nhiều thời gian.
Khi Mộng Nhiên xem đến bức tranh cuối cùng, trong nháy mắt sắc mặt nàng bừng đỏ, vô cùng e thẹn.
Mộng Nhiên không chút nghĩ ngợi, vội vàng gấp bức tranh cuối cùng lại, sau đó nhét vào lòng nàng, ngẩng đầu thấy nụ cười châm chọc của Nghệ Phong, Mộng Nhiên càng cảm giác mặt mình nóng lên, nàng giận dỗi liếc nhìn Nghệ Phong, chạy sang bên cạnh hắn, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ thẹn thùng, vui sướng.
Tiêu Công từ phía sau chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ này của Liễu Mộng Nhiên, hắn nghi hoặc đi về phía trước, đồng dạng cầm xấp tranh trước mặt Nghệ Phong lên xem. Hắn cũng muốn xem cái gì có thể khiến Mộng Nhiên cảm thấy kinh ngạc và ngượng ngùng như vậy.
Chỉ có điều khi ánh mắt Tiêu Công chuyển dời đến bức tranh, trong nháy mắt hắn đứng ngây ra tại chỗ. Trên bức tranh chỉ có những nét vẽ rất đơn giản, thế nhưng lại phác họa được toàn bộ thần thái của Liễu Mộng Nhiên, trông rất sống động, phảng phất như người thật!
Tiêu Công vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nghệ Phong, nhìn hình vẽ trên tranh hầu như không có gì khác biệt với Mộng Nhiên, đồng dạng đều là nữ nhân vô cùng xinh đẹp mỹ lệ, Tiêu Công chưa từng nghĩ có thể sử dụng những nét vẽ giản đơn để phác hoạ ra một người trông rất sống động như vậy.
Tiêu Công hít sâu một hơi, tiếp tục xem những bức tranh phía dưới, càng xem tranh, vẻ khiếp sợ trên mặt Tiêu Công lại càng rõ ràng.
Người trong tranh khi thanh thuần, khi cao quý, lại có lúc mị hoặc và diễm lệ, hoặc gợi cảm vô cùng...
Hơn mười bức tranh đã phác họa đầy đủ mỗi trạng thái biến hóa khí chất của Mộng Nhiên. Nhìn người trên tranh, nếu không phải tướng mạo vô cùng giống nhau, chỉ dựa vào khí chất ai có thể nghĩ, người gợi cảm quyến rũ trong bức tranh lại là Liễu Mộng Nhiên.
Thế nhưng Nghệ Phong lại có thể phác họa ra hơn mười loại khí chất biến đổi của Mộng Nhiên, các bức tranh trông rất sống động, mỗi một bức đều giống như nữ thần. Trong đó có một số bức, nhìn Liễu Mộng Nhiên như nữ chiến thần, càng chấn động nhân tâm.
Tiêu Công nhìn những bức tranh trong tay, lúc này mới rõ vì sao Nghệ Phong nói thời gian ba nén hương là quá dài, đối với hắn mà nói, ba nén hương quả thực quá dài.
Tiêu Công lắc đầu, đặt những bức tranh lại trước mặt Nghệ Phong, rất kính nể quay sang nói với Nghệ Phong:
- Công tử đại tài, lão hủ thật sự không thể sánh bằng!
Nghệ Phong cười ha ha nói:
- Chỉ cần Tiêu Công nguyện ý học phác hoạ, tuyệt đối còn giỏi hơn ta!
Thật ra Nghệ Phong nói rất thật lòng, Nghệ Phong cũng chỉ biết phác hoạ mà thôi, hơn nữa cũng không được xem là đặc biệt giỏi, nếu dạy lý luận cho Tiêu Công, với trình độ đại sư của hắn, học phác hoạ cũng không khó lắm, sợ là không bao lâu có thể vượt qua Nghệ Phong.
Nhưng ở dị thế này, phác hoạ là sáng tạo độc đáo của Nghệ Phong, chỉ có thể mang tới cho người khác một cảm giác mới mẻ. Đặc biệt là đối với ánh mắt chuyên gia tinh tường như Tiêu Công mà nói, Nghệ Phong quả thực đã mở ra một trường phái mới.
Tiêu Công mỉm cười, hắn đương nhiên nhìn ra được, phác hoạ cũng không quá khó, cái khó chính là người đầu tiên khai sáng ra phác hoạ. Trong mắt Tiêu Công, Nghệ Phong đã là Tông Sư. Bất luận một người nào mở ra một trường phái mới, hầu như đều là cấp bậc Tông Sư.
- Công tử đại tài, không ngờ lão hủ đã nhìn nhầm.
Nghệ Phong nhún vai, đương nhiên cũng không phải hắn đạo văn, phỏng chừng cho dù hắn nói ra cũng không có ai tin.
- Tiêu Công, hết ba nén hương rồi, xin ngài quyết định!
Gia chủ Lý gia thấy Tiêu Công vẫn đứng bên cạnh Nghệ Phong, trên mặt có ý kính nể, hắn cũng cực kỳ hiếu kỳ, chỉ là thân phận của hắn đã chú định, sẽ không vì hiếu kỳ mà tiến lên trước hỏi thăm.
- Ha ha, Nghệ... Phan An công tử, vậy ta đi xem người khác vẽ!
Tiêu Công chắp tay nói với Nghệ Phong.
Mọi người đã dừng bút, nhìn thấy màn này, tất cả đều ngây người nhìn Tiêu Công, từ lúc nào Tiêu Công lại khách khí với người này như vậy?
Tiêu Công cũng không để mọi người đợi lâu, sau khi giám định từng bức tranh, trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Tiêu Công cười nói:
- Trong tỷ thí vẽ tranh, Phan An công tử, Long Minh điện hạ, còn có Hồ Vĩ công tử là kiệt xuất nhất!
Nghệ Phong nghe Tiêu Công nói, không khỏi quay đầu nhìn về phía Hồ Vĩ, thật không ngờ tên hắc mã này lại có thể áp đảo tứ đại tài tử, sợ là cuộc chiêu thân lần này, tên tuổi của tứ đại tài tử sẽ bị tước đoạt.
- Bức họa mỹ nhân du sơn của Long Minh điện hạ mang tới cảm giác mới mẻ. Còn băng phong vạn lý của Hồ Vĩ công tử, lại có thể khiến ta cảm nhận được sự tinh khiết và cao ngạo của Mộng Nhiên. Tranh của Phan An công tử lại rất nhiều, có bức phác họa vẻ mềm mại, ngượng ngùng, có bức lại lột tả Mộng Nhiên xinh đẹp, cái gì cần có đều có. Tranh của ba vị công tử đều được lựa chọn. Chỉ là dựa vào thời gian và tổng số lượng, trong ba nén hương Phan An công tử có thể vẽ được hơn mười bức, hơn xa các vị công tử!
- Hơn mười bức?
Mọi người kinh hãi kêu lên, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
- Điều này sao có thể, cho dù vẽ bừa cũng không thể vẽ được hơn mười bức!
Tiêu Công tựa hồ cũng biết không người nào có thể tin, quay sang nói với người hầu:
- Mang tranh của Nghệ Phong công tử cho các vị công tử xem.
Khi người hầu mang từng bức tranh xuống cho các vị công tử xem, trên mặt mọi người đều lộ vẻ khiếp sợ, nghi hoặc nhìn Nghệ Phong. Sau khi bọn họ nhìn thấy những nét phác họa đơn giản lột tả vẻ đẹp của Mộng Nhiên, bọn họ chỉ biết bọn họ nhất định sẽ thất bại.
Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong, trong mắt nàng mơ hồ cũng có vẻ mừng rỡ và kiêu ngạo, bàn tay bất giác sờ vào bức tranh đang giấu trong lòng, nếu như để người khác nhìn thấy bức tranh này, nàng làm sao sống được.
Nhớ tới hình ảnh của mình trong bức tranh, Mộng Nhiên cảm giác mặt mình nóng bừng, không kìm lòng được giận dỗi liếc mắt.
Nghệ Phong tựa hồ chú ý tới ánh mắt của Mộng Nhiên, nháy mắt ra hiệu với Mộng Nhiên, ngầm nói:
- Về nhà lại đưa nàng bức tranh!
Hành động này của Nghệ Phong càng khiến Mộng Nhiên nóng bừng mặt, cũng không dám nhìn Nghệ Phong nữa.
Gia chủ Lý gia thấy hai người liếc mắt đưa tình, khẽ hừ một tiếng. Chỉ có điều bức tranh phác hoạ trong tay, phải thừa nhận Nghệ Phong xác thực có chút tài năng. Sự tức giận của hắn với vẻ mặt của Nghệ Phong, lúc này cũng đã biến mất hơn phân nửa.
Sắc mặt của Tứ đại tài tử càng âm trầm kinh khủng, bị Nghệ Phong và đại hoàng tử lấn át bọn họ còn có thể tiếp thu, thế nhưng bị một người như Hồ Vĩ lấn át, sau hôm nay, toàn bộ đế đô sẽ đồn đãi tứ đại tài tử không bằng Hồ Vĩ.
Trái lại Hồ Vĩ rất bình tĩnh nhìn phác hoạ trong tay Nghệ Phong, cũng không biểu hiện tình tự biến hóa quá lớn.
Đương nhiên, đại hoàng tử là hồ ly, lại càng không biểu hiện tâm tình ra trên mặt, bên ngoài vẫn nở nụ cười hiền lành như trước.
- Nếu trận này mọi người không có dị nghị gì, vậy tiếp tục trận tỷ thí thứ hai!
Tiêu Công nói.
Mặc dù bên trong có người không cam lòng, thế nhưng lại không có lý do phản bác, chỉ có thể thuận thế nói:
- Mời Tiêu Công ra đề mục!
- Ở đây ta có một ván cờ, nếu như các vị công tử có thể phá được, vậy sẽ được tính là thắng trận này, thế nào hả?
Tiêu Công nói.
Các vị tài tử sửng sốt, lập tức đều gật đầu.
Nguồn: http://truyen360.comNgay Tiêu Công chuẩn bị gọi người hầu bày cờ, Nghệ Phong đột nhiên kêu lên:
- Chờ một chút! Tiêu Công, ta cho như vậy không thích hợp!
- Ý tứ của Phan An công tử là?
- Ha ha, nếu như tất cả mọi người được giải được thì ván cờ tính thế nào? Hơn nữa một người giải ra, tất cả mọi người nhìn thấy, vậy không phải mọi người sau đó đều có thể dựa theo cách giải của hắn sao? Cái này không công bằng!
Nghệ Phong mỉm cười nói.