Nghệ Phong thản nhiên liếc nhìn đám người phía dưới một cái. Trong sự chờ đợi của mọi người, rốt cục Nghệ Phong nói một câu, nhưng câu đầu tiên Nghệ Phong nói, lại khiến tất cả bá chủ đều đứng phắt dậy.
- Về sau Tội Ác Chi Thành lại đổi tên thành Tĩnh Hinh Thành!
Giọng nói của Nghệ Phong không lớn, nhưng đủ để truyền đến trong tai mỗi người có mặt tại đó. Một đám nhìn thẳng vào Nghệ Phong. Cho dù là Lý U, trong mắt cũng đầy vẻ nghi hoặc. Mặc dù hắn biết mục đích của Nghệ Phong khi làm tất cả điều này, nhưng có phải quá vội vàng hay không. Vừa dùng thế lực thần phục Tội Ác Chi Thành, đã muốn bọn họ thay đổi theo ý nguyện của hắn. Nhân tính có thể dễ dàng thay đổi như thế sao?
Tội Ác Chi Thành đổi tên thành Tĩnh Hinh Thành, ý tứ rất rõ ràng. Chính là muốn khôi phục vẻ duy mỹ hài hòa trước kia của Tĩnh Hinh Thành. Không cho phép bạo lực giết chóc và thối nát tồn tại. Nhưng điều này đã là bầu không khí hình thành từ mấy trăm năm, sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy?
Tuy rằng mấy bá chủ đã thần phục Nghệ Phong, nhưng Nghệ Phong nói một câu này vẫn khiến ánh mắt bọn họ tập trung ở trên người Nghệ Phong. Khí thế của chín Vương cấp đều tập trung ở trên người Nghệ Phong. Cho dù là trải qua truyền thừa Tà Đế, hắn đều cảm giác được áp lực lớn lao.
Sau khi Hổ Vương chết, Hắc Vương cũng thành bá chủ mạnh nhất củaTội Ác Chi Thành. Cuối cùng hắn đứng ra nói:
- Thành chủ, Tội Ác Chi Thành chính là Tội Ác Chi Thành. Nơi này có thể đẩy mặt tối của tâm tính ra ngoài. Ngài muốn bọn họ học quân tử, không chỉ bọn họ không thể làm được, cho dù chúng ta, cũng không thể làm được!
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Hắc Vương, thản nhiên nói với Hắc Vương:
- Ngươi đang nghi ngờ ta sao?
Dưới cái nhìn chăm chú của Nghệ Phong, trong mắt Hắc Vương chợt hiện lên chút bối rối, nhưng nhớ tới hậu quả có thể xảy ra đối với quyết định của Nghệ Phong. Hắn vẫn thấy ngửa đầu ưỡn ngực, kiên định nói:
- Không dám!
Tuy rằng Hắc Vương nói không dám, nhưng biểu hiện lại khiến tất cả mọi người hiểu được ý tứ của hắn. Lý U nhìn về phía Hắc Vương, ánh mắt cũng thoáng có chút kính nể. Dám ở Phủ đệ thành chủ nghi ngờ Nghệ Phong, việc này cũng cần một dũng khí rất lớn.
- Các ngươi thì sao?
Nghệ Phong không lại nhìn Hắc Vương liếc mắt một cái, quay đầu nhìn về phía đám người Hắc Vương, tùy ý hỏi.
Mấy bá chủ liếc mắt nhìn nhau. Rốt cục một người đứng dậy. Nghệ Phong biết hắn là bá chủ thứ ba của Tội Ác Chi Thành, Phong Vương. Thực lực toàn thân đã đạt được tứ giai đỉnh phong, đã chạy nước rút tới cảnh giới Vương cấp ngũ giai. Trong tay hắn dính vô số máu, hơn nữa hắn am hiểu nhất chính là đánh gãy xương tay chân người khác, sau đó lăng trì người ta tới chết.
- Thành chủ đại nhân, tình hình Tội Ác Chi Thành đã tồn tại như thế mấy trăm năm. Hơn nữa hàng năm đều có vô số người dính máu trên tay vọt vào Tội Ác Chi Thành. Nếu muốn ngăn chặn giết chóc và bạo lực gần như là không có khả năng. Nếu thành chủ đại nhân không tin, hiện tại ngài có thể truyền tin tức này ra ngoài. Cho dù thành chủ đại nhân áp chế, ta cũng dám cam đoan toàn bộ Tội Ác Chi Thành sẽ hoàn toàn bạo loạn. Ở Tội Ác Chi Thành, bọn họ đã nghiện giết chóc thối nát. Nếu ngài muốn ngăn chặn những điều này, chẳng khác nào là muốn tính mạng bọn họ!
Phong Vương không chút nào yếu thế nhìn thẳng vào Nghệ Phong.
Không ai hiểu rõ tình hình Tội Ác Chi Thành hơn bọn họ. Có vài người mỗi ngày đều phải uống máu mới có thể sống sót. Nếu Nghệ Phong muốn ngăn chặn, vậy toàn bộ Tội Ác Chi Thành đều lâm vào bạo loạn. Bọn họ cũng mặc kệ cuối cùng ngươi mạnh tới mức nào.
- Những điều này ta cũng biết! Các ngươi đều ngồi xuống đi!
Nghệ Phong nói với chín người bên Hắc Vương.
Chín người Hắc Vương bao gồm Tử Âm và Lý U đều nghi hoặc nhìn Nghệ Phong. Nếu ngươi biết hậu quả, vậy còn muốn biến Tội Ác Chi Thành thành Tĩnh Hinh Chi Thành? Tuy rằng trong lòng bọn họ đầy nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời ngồi trở lại chỗ ngồi.
- Các ngươi yên tâm, băng dày ba thước, trừ phi ta tàn sát hàng loạt dân trong thành, nếu không có thể ta cũng không hy vọng xa vời thay đổi bản tính của Tội Ác Chi Thành!
Nghệ Phong mỉm cười nói.
Mấy người nghe Nghệ Phong nói, càng thêm nghi hoặc. Nếu ngươi không muốn thay đổi, vậy vì sao cố ý muốn đổi tên Tội Ác Chi Thành thành Tĩnh Hinh Chi Thành?
Nghệ Phong lấy từ trong nhẫn ra một tấm bản đồ, trải phẳng ở trên bàn. Mọi người thoáng nhìn về phía bản đồ, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là bản đồ của Tội Ác Chi Thành. Bọn họ càng thêm cổ quái nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong lấy ra một cái bút, cúi xuống bản đồ tùy ý vẽ một chút lên trên. Toàn bộ một phần ba khu vực trên bản đồ của thành đã bị khoanh tròn lại. Mà khu vực bị khoanh tròn, phần lớn tập trung ở đông thành của Hổ Vương trước kia. Còn lại chính là các nơi hẻo lánh và hoang vu trong thành.
Nghệ Phong nhìn tất cả mọi người đang nghi hoặc nhìn hắn, hắn thản nhiên nói:
- Về sau Tội Ác Chi Thành chia làm thành phần. Một là Tĩnh Hinh Thành, một là Tội Ác Chi Thành. Tĩnh Hinh Chi Thành chiếm hai phần ba khu vực của Tội Ác Chi Thành cũ. Tội Ác Chi Thành chiếm một phần ba khu vực. Trong đó ngoài một phần tư là phía tây thành, còn lại ba thành hẻo lánh và hoang vu. Mỗi người vẽ ra một nơi để giết chóc.
Mọi người nghe Nghệ Phong sắp xếp, dường như hiểu được một chút về quyết định của Nghệ Phong. Quả nhiên, bọn họ tiếp tục nghe Nghệ Phong nói.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL- Ở Tội Ác Chi Thành và nơi giết chóc, mặc kệ các ngươi làm cái gì ta cũng không xen vào. Các ngươi có thể sống theo cách sống trước kia. Nhưng ở khu vực Tĩnh Hinh Thành, nhất định phải thành thành thật thật cho ta. Ta không hy vọng thấy tình hình bạo lực, giết chóc và thối nát tồn tại ở đây. Trước kia Tĩnh Hinh Thành gọi là Duy Mỹ Chi Thành, ta cũng muốn gọi Tĩnh Hinh Thành là Duy Mỹ Chi Thành!
Giọng nói của Nghệ Phong không lớn, lại khiến Tử Âm và Lý U giật mình. Rốt cục hai người đã hiểu được kế hoạch của Nghệ Phong. Nghệ Phong sớm đã biết không thể thay đổi được bản tính của những người này. Điều hắn có thể làm cũng chỉ là khống chế. Kể từ đó, tất cả người không thể khống chế được, đều có thể tiến vào Tội Ác Chi Thành và nơi giết chóc. Nghệ Phong chỉ là rút nhỏ khu vực hoạt động của bọn họ, cũng không có thay đổi nhân tính của bọn họ. Như thế tuy rằng bởi vì địa vực không lớn có thể khiến trong lòng bọn họ nảy sinh bất mãn, nhưng lại vẫn thấy có thể nhận.
- Nếu bất kỳ ai không khống chế được mình, có thể tiến vào nơi giết chóc và bên trong Tội Ác Chi Thành. Nhưng chỉ cần vừa xuất hiện ở trong phạm vi Tĩnh Hinh Thành, ta mặc kệ người đó là ai. Bởi vậy cho nên bắt đầu thu liễm tâm tư đen tối kia cho ta. Nếu ngươi thu liễm không được, vậy đứng ở Tội Ác Chi Thành và nơi giết chóc. Bằng không, giết không tha!
Giọng điệu thản nhiên, khiến trong lòng mọi người cảm thấy vô cùng căng thẳng. Một đám nhìn Nghệ Phong, trong lòng cũng hiểu được Nghệ Phong đã hạ quyết tâm.
Đám người Hắc Vương liếc mắt nhìn nhau, không thể không thừa nhận biện pháp này của Nghệ Phong là một biện pháp tốt. Dù sao, người trong Tội Ác Chi Thành vẫn có chỗ dung thân. Sự phản kháng của bọn họ cũng sẽ giảm xuống. Tuy rằng một phần ba thành nhỏ hơn so với trước kia rất nhiều, nhưng đây cũng là khả năng cực hạn Nghệ Phong đã vẽ ra.
Một thành trì ẩn chứa Sát Lục Chi Thành và Duy Mỹ Chi Thành. Hai sự tương phản quá lớn, khiến mọi người không thể không khâm phục sự mạnh dạn của Nghệ Phong.
- Có dị nghị gì không?
Nghệ Phong hỏi.
Chín bá chủ liếc mắt nhìn nhau, chung quy cũng không nói gì. Cho dù bọn họ có ý kiến gì khác, nhìn bộ dạng Nghệ Phong cũng tuyệt đối không để bọn họ nói ra. Huống chi bọn họ đã có nơi sinh tồn, tuy rằng chật chội một chút, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Ai bảo người ta cường thế hơn.
- Nếu cũng không có ý kiến gì khác, vậy các ngươi đi xuống sắp xếp đi. Cho các ngươi thời gian bảy ngày. Sau bảy ngày, ta không muốn nhìn thấy bất kỳ hành động đen tối nào ở trong khu vực Tĩnh Hinh Chi Thành. Đương nhiên, người ở Tội Ác Chi Thành và Tĩnh Hinh Chi Thành đều là dân trong thành của ta. Chỉ cần hết lòng tuân thủ quy củ của hai thành, vậy hai thành có thể qua lại với nhau. Ta cũng không phản đối. Nhưng nếu là có người dám khiêu chiến với quy củ do ta dựng lên. Vậy đừng trách ta giết không tha!
- Dạ! Thành chủ!
Mọi người mặc kệ là không cam lòng hay còn vì nguyên nhân gì, vẫn đáp ứng xuống.