Sau khi Nghệ Phong nhận được tin tức từ Cát đại thúc, hắn không hề do dự, từ chối đề nghị của Cát đại thúc muốn đi cùng hắn. Ngay lúc đó, một thân ảnh chợt lóe lên, để lại một đạo tàn ảnh ở trong tầm mắt mọi người.
Cát đại thúc nhìn đạo tàn ảnh kia, lo lắng trong lòng cũng đã biến mất hơn phân nửa. Đúng như Nghệ Phong đã nói, dựa vào tốc độ này, nếu hắn muốn chạy trốn, cho dù là Vương cấp ngũ giai, cũng không nhất định ngăn được Nghệ Phong.
Dung nhi vốn thổi phồng với mọi người rằng Nghệ Phong rất lợi hại, khi thấy Nghệ Phong biến mất như vậy, nàng sốt ruột quay đi quay lại, nhìn Cát đại thúc hỏi:
- Đội trưởng, Nghệ Phong ca ca đi đâu vậy?
Cát đại thúc nhìn hòn ngọc quý trong đoàn, hắn mỉm cười nói:
- Hắn đi tới dong binh đoàn Mãnh Hổ.
Một câu nói của Cát đại thúc, khiến Dung nhi sửng sốt, đồng thời trên mặt cũng nở nụ cười đầy tự hào:
- Ta đã nói Nghệ Phong ca ca sẽ không nhìn chúng ta bị khi dễ. Hừ, bảo dong binh đoàn Mãnh Hổ khi dễ chúng ta, chờ Nghệ Phong ca ca đi đánh chết bọn họ.
Cát đại thúc thấy Dung nhi tin tưởng Nghệ Phong như vậy, hắn không kìm nổi cười, thầm nghĩ thiếu nữ mù quáng sùng bái, thật sự sẽ hại chết người. Về điểm này, thật ra Tình Nhi tốt hơn nhiều so với nàng.
Cát đại thúc nhìn Áo Hỏa Áo Thủy nói:
- Hai người các ngươi đi theo ta. Người còn lại tạm thời phân tán trước, đừng ở lại doanh trại.
Mọi người thấy Cát đại thúc như thế, cũng biết Cát đại thúc sợ cái gì. Hắn vẫn sợ dong binh đoàn Mãnh Hổ đến bao vây tấn công bọn họ.
Sau khi mọi người gật đầu, cũng thu thập đồ đạc bắt đầu phân tán rời khỏi đó. Trước không giải quyết được dong binh đoàn Mãnh Hổ, bọn họ cũng không dám ở lại doanh trại quá lâu.
- Sao ngươi không đi?
Cát đại thúc thấy Dung nhi vẫn đứng ở tại chỗ, nghi hoặc hỏi.
- Hi hi, nhất định là Cát đại thúc đi tìm Nghệ Phong ca ca, ta muốn xem nghệ Phong ca ca khiến dong binh đoàn Mãnh Hổ hoa rơi nước chảy thế nào.
Dung nhi cười hì hì nói.
Cát đại thúc nghe Dung nhi nói vậy, không biết phải làm sao cười khổ một tiếng. Hắn búng một cái vào trán Dung nhi, cười mắng:
- Vậy ngươi đi theo chúng ta đi. Ngươi đi theo người khác, ta còn cảm thấy lo lắng!
Trong ánh mắt hưng phấn của Dung nhi, hai huynh đệ Áo Hỏa Áo Thủy cũng bắt đầu dẫn đường ở phía trước. Tốc độ của bọn họ không nhanh bằng Nghệ Phong. Hơn nữa bị Dung nhi làm vướng chân, tốc độ thật ra chậm đến mức đáng thương. Nhớ tới tàn ảnh Nghệ Phong vừa để lại, Cát đại thúc cũng không trông cậy có thể giúp đỡ Nghệ Phong. Chỉ có điều trong lòng lo lắng khiến hắn muốn mau chóng nhận được tin tức của Nghệ Phong.
...
Dong binh đoàn Mãnh Hổ cách hạp cốc cũng không gần. Cho dù lấy tốc độ của Nghệ Phong, cũng tốn một thời gian dài, lúc này mới chạy tới địa điểm của dong binh đoàn Mãnh Hổ.
Nghệ Phong nhìn thành trì to lớn trước mặt. Tuy rằng không bằng Tĩnh Hinh Thành, nhưng ở ranh giới giữa hai đại đế quốc, cũng hiếm có thể có một thành trì như vậy. Cũng bởi vì là chỗ ranh giới của hai đại đế quốc, khu vực này cũng thuộc về địa phương mà cả hai bên đều bỏ mặc. Hơn nữa tới gần một lối vào Lam Linh Sâm Lâm. Thành trì này thật ra đã thành chỗ vui chơi của dong binh đoàn.
Ở trong này, không những chính là nhân vật có thể tiếp cận hai đại đế quốc, càng có thể xâm nhập Lam Linh Sâm Lâm bắt giết ma thú vân vân. Địa lợi khiến nơi này phát triển nhanh chóng. Dong binh đoàn tọa lạc tại nơi này, khác hẳn với dong binh đoàn của Cát đại thúc.
Tuy nhiên, mặc kệ ở chỗ nào, cường giả Vương cấp cũng đều có phân lượng nhất định. Dong binh đoàn Mãnh Hổ có được ba Vương cấp, còn có một người đạt được Vương cấp ngũ giai, tại tòa thành này, thế lực của dong binh đoàn trong thành, cũng có thể đẩy lên vị trí trước năm.
Nguồn: http://truyen360.comNghệ Phong tiến vào bên trong thành trì, thương phẩm rực rỡ muôn màu cùng với các phòng thông báo về nhân vật dong binh đoàn, có to có nhỏ, thật ra đã biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn về tên của tòa thành trì này.
Nghệ Phong không sốt ruột đi tìm dong binh đoàn Mãnh Hổ. Mặc dù thành trì có lớn một chút, nhưng dong binh đoàn Mãnh Hổ vốn hành sự hung hăng càn quấy, muốn tìm đến căn cứ của bọn họ thật dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, cho dù Nghệ Phong có to gan lớn mật, cũng không dám trực tiếp tiến vào căn cứ của người ta. Có thể tiến vào dong binh đoàn đứng trước năm trong giới dong binh đoàn, khiến Nghệ Phong rất e dè.
Nghệ Phong tìm một khách điếm, ngồi xuống. Nghệ Phong với cách ăn mặc của đệ tử quý tộc, cũng không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý. Dù sao thành viên của dong binh đoàn hỗn tạp, Lúc nào cũng có thể có người mới đến. Chẳng qua ông chủ khách điếm, lại liếc mắt nhìn về phía Nghệ Phong mấy lần.
Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi quan sát lại ông chủ kia một phen. Nghệ Phong kinh ngạc phát hiện, ông chủ kia cũng đạt được Vương cấp. Nghệ Phong không khỏi cảm thán. Trong thành dong binh đoàn này thật sự đúng là ngọa hổ tàng long. Không thể tưởng tượng được một ông chủ khách điếm nho nhỏ cũng là một cường giả như vậy.
Nghệ Phong nhớ tới Tội Ác Chi Thành, nhớ tới số lượng Vương cấp trong Tội Ác Chi Thành, thầm nghĩ những thành trì đặc biệt, số lượng cường giả thường thường khiến nhiều người phải chặc lưỡi.
Trong lần thu phục Tội Ác Chi Thành trước, Nghệ Phong cũng không ngờ được Tội Ác Chi Thành có Vương lại có tới hơn hai mươi người, hơn hai mươi Vương cấp. Cho dù Tôn giai đối mặt với điều đó cũng ăn không tiêu.
Nếu không phải người trong Tội Ác Chi Thành không có khả năng liên kết, Nghệ Phong muốn khiến bọn họ thần phục thật sự là điều không có khả năng. Cho dù hiện tại, bọn họ thần phục Nghệ Phong, nhưng lại cũng không đến mức mọi chuyện đều nghe Nghệ Phong.
Nghệ Phong khẽ cười với ông chủ khách điếm kia, đối phương sửng sốt, đồng thời cũng nhìn Nghệ Phong nở một nụ cười thân mật. Với nhãn lực nhiều năm nay của hắn, thiếu niên trước mặt này lại khiến hắn nhìn không thấu, khiến hắn cảm thấy rất nguy hiểm.
Ông chủ khách điếm nhìn Nghệ Phong xoay người lên lầu, cũng kéo một tiểu nhị lanh lợi ở bên cạnh, gọi hắn chiêu đãi Nghệ Phong cho tốt.
Tuy rằng tiểu nhị nghi hoặc không hiểu vì sao ông chủ lại coi trọng đối với một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, nhưng vẫn gật đầu. Tuy nhiên trong lòng lại nghi hoặc. Vì sao Nghệ Phong có thể hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ cường giả mới có thể hưởng thụ?
...
Đêm khuya, một đạo nhân ảnh từ bên trong khách điếm bắn ra. Ông chủ vốn đang buồn ngủ cũng giật mình mở to mắt, nhìn bóng dáng chợt lóe lên kia, trong mắt chợt hiện lên vẻ kinh hãi. Tuy nhiên trong lòng cũng cảm thấy có chút may mắn. Đúng là hắn vẫn chưa tới mức nhìn nhầm.
Nhớ tới những điều hôm nay tiểu nhị đã báo cáo với hắn, ông chủ khách điếm cũng nhìn về một phía, trong mắt có chút thông cảm. Trêu chọc một nhân vật như vậy, cho dù là ở trong thành dong binh đoàn có thể đi vào trước năm cũng sẽ rất đau đầu.
Với sức cảm nhận của Nghệ Phong, tất nhiên hắn biết ông chủ khách điếm đã chú ý tới hắn, nhưng hắn không cảm thấy có chút lo lắng nào. Hôm nay hắn thông qua tiểu nhị tìm hiểu về tin tức của dong binh đoàn Mãnh Hổ. Nhưng điếm tiểu nhị biết gì nói nấy, thậm chí có vài điều tiểu nhị không biết, sau khi đi một chuyến, lập tức liền nói cho Nghệ Phong biết kết quả!
Đãi ngộ như vậy, nếu không phải do ông chủ khác điếm ở phía sau chỉ thị, Nghệ Phong đánh chết cũng không tin.
Ông chủ khách điếm là một người thông minh. Hắn khẳng định có thể suy đoán được mục đích của Nghệ Phong là muốn tìm phiền phức cho dong binh đoàn Mãnh Hổ. Nghệ Phong cũng không ngờ, danh tiếng của dong binh đoàn Mãnh Hổ ở trong thành dong binh đoàn lại kém đến loại tình trạng này. Ngay cả một ông chủ khách điếm cũng ước gì có người tìm phiền toái cho hắn.
Nghệ Phong có chút thông cảm cho dong binh đoàn Mãnh Hổ. Có tin tức do ông chủ khách điếm cung cấp, Nghệ Phong càng có niềm tin đối phó được dong binh đoàn Mãnh Hổ.
Trên đường Nghệ Phong bay như tên bắn, nhanh chóng tới bên cạnh một tòa nhà không lớn. Nghệ Phong mơ hồ có thể nghe được những tiếng động ầm ĩ. Nghe âm thanh này, chút nghi ngờ vốn có trong lòng Nghệ Phong đối với ông chủ khách điếm cũng biến mất không còn một mảnh.
Tiểu nhị đã nói cho hắn biết, tam đội trưởng của dong binh đoàn Mãnh Hổ cùng thông dâm với một quả phụ. Mỗi buổi tối nhất định sẽ tới nhà quả phụ này để qua đêm. Trong lời nói của tiểu nhị, có một chút ý đố kị.
Nghệ Phong nghe tiếp kêu trầm bổng không định, khóe miệng Nghệ Phong lộ ra một nụ cười lạnh. Ta không dám tới căn cứ của các ngươi. Nhưng khi các ngươi ra khỏi căn cứ, vậy không thể trách ta được.