Đệ Ngũ Phù Dẫn không ngờ Giang Nguyệt sẽ xuất hiện ở đây, nhất thời cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, vội vàng gượng dậy, giọng run run gọi nàng: "Muội, muội sao lại đến đây?"
Chẳng lẽ là lương tâm Nhiếp Chiếu thức tỉnh, nói ra sự thật với nàng, nên đến nhận lại huynh muội?
Giang Nguyệt rất ít khi nói dối, nay có chút căng thẳng, đặt hộp thức ăn bên cạnh hắn, nói: "Tam ca lo huynh chưa ăn tối, nên bảo ta mang chút đồ ăn đến cho huynh."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Nàng lén lút quan sát sắc mặt của đối phương, thấy hắn nhắc đến Nhiếp Chiếu, mặt mày lại xanh đen, giống hệt Nhiếp Chiếu khi nghe đến tên hắn, Giang Nguyệt không kìm được mà bấu lấy tay cầm hộp thức ăn, không dám nhìn vào mắt hắn.
Đệ Ngũ Phù Dẫn hít một hơi thật sâu, Nhiếp Chiếu? Hắn sao có thể tốt bụng như vậy, chẳng lẽ đối phương cũng nghĩ giống mình, định bỏ thuốc vào đồ ăn của mình?
"Được, thay ta cảm tạ hắn." Đệ Ngũ Phù Dẫn miễn cưỡng nở một nụ cười, đến bây giờ vẫn còn có thể cười, đã là sự tu dưỡng lớn nhất của hắn.
Giang Nguyệt lắc đầu, cười nheo mắt nói: "Không có chi." Sau đó nàng bưng bát canh kim ngọc còn ấm áp đặt vào tay hắn, ánh mắt đầy mong chờ nhìn hắn, "Ăn đi, đây là do chính tay tam ca làm, thực ra trong lòng huynh ấy vẫn nghĩ đến huynh, chỉ là huynh ấy ngại ngùng không nói, nên mới nhờ ta đến dỗ dành huynh, vậy nên huynh đừng giận huynh ấy nữa nhé."
Đệ Ngũ Phù Dẫn bị ánh mắt long lanh của nàng nhìn chằm chằm, lòng mềm nhũn, đây là muội muội của hắn, khi còn nhỏ chỉ là một cục bông nhỏ xíu, là muội muội mà hắn từng dỗ dành, bế bồng và hôn hít. Làm sao hắn có thể làm trái ý nguyện của nàng, bèn vội vàng gật đầu: "Tất nhiên, ta đương nhiên không giận hắn."
"Thế thì tốt," Giang Nguyệt cười, chống cằm nhìn hắn ăn.
Đệ Ngũ Phù Dẫn đoán rằng Nhiếp Chiếu cũng không đến mức hại mạng hắn, nếu trong đồ ăn có gì đó, đã là muội muội đưa cho hắn, thì hắn ăn cũng không sao.
Vừa ăn, hắn vừa thử thăm dò: "Ta nghe hắn gọi muội là Cân Cân? Đó là tên gọi thân mật của muội?"
Nhắc đến điều này, Giang Nguyệt không khỏi ưỡn thẳng lưng, có chút kiêu hãnh nói: "Đúng vậy, đây là tam ca đặt cho ta, ý nghĩa là ta nặng hơn ngàn cân trong lòng huynh ấy, cũng có nghĩa là bất cứ chuyện gì cũng không nên tính toán chi li với ta. Ta còn có một chữ khác, đợi đến khi cài trâm thì có thể dùng."
Đệ Ngũ Phù Dẫn trong lòng chua xót, bát canh kim ngọc trong miệng nhạt nhẽo vô vị, nhưng không nỡ làm mất hứng của nàng, hỏi: "Là gì vậy?"
"Là Hóa Cát, ý là hóa hung thành cát, gặp nạn hóa may. Cái tên này rất linh nghiệm, huynh xem hôm đó ở dưới thành, huynh đã cứu ta, ta còn chưa kịp nói lời cảm ơn với huynh," Giang Nguyệt nói xong không tự chủ mà gãi đầu, "Xin lỗi, ta thấy huynh có chút thân thiết, nên mới nói nhiều hơn một chút."
Thực ra, Giang Nguyệt có một chút thù địch với Đệ Ngũ Phù Dẫn, nhưng nói ra thì kỳ lạ, vừa gặp đối phương đã cảm thấy hắn thân thiết, có lẽ do hắn có vẻ mặt hiền lành.
Đệ Ngũ Phù Dẫn lặng lẽ lắc đầu: "Không nhiều, muội nói bao nhiêu ta cũng nghe," hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm, cúi đầu khuấy nhẹ bát canh, "Cân Cân, Hóa Cát... đều là những cái tên hay, hắn đối với muội quả thật tận tâm."
"Cân Cân, ta có thể gọi muội như vậy không?"
Giang Nguyệt ngẩn ra, lập tức gật đầu: "Được chứ."
Đệ Ngũ Phù Dẫn mỉm cười yếu ớt, tiếp tục thử thăm dò nàng: "Muội và Nhiếp Chiếu có quan hệ tốt như vậy, nếu, ta nói là nếu, xuất hiện một người thân yêu thương muội khác, và có quan hệ huyết thống với muội, muội sẽ chọn theo Nhiếp Chiếu, hay theo người thân của mình?"
"Huynh nói là cha mẹ ruột của ta sao?"
Đệ Ngũ Phù Dẫn không ngờ nàng biết mình không phải là con ruột của nhà họ Giang, không khỏi nắm chặt muỗng trong tay, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Giang Nguyệt nghĩ ngợi, lắc đầu: "Ta đương nhiên rất tò mò về họ, cũng thường nghĩ họ là người như thế nào, có yêu thương ta không, nhưng ta vốn đã sống cùng tam ca, ta không thể tưởng tượng được rời xa huynh ấy sẽ như thế nào, nếu xuất hiện người thân của ta, nếu điều kiện cho phép, có lẽ ta sẽ thường xuyên thăm họ."
Đệ Ngũ Phù Dẫn không cười nổi nữa, quả nhiên nàng đã bị Nhiếp Chiếu chuốc thuốc mê hồn gì đó rồi.
Hắn muốn nói chuyện thêm với Giang Nguyệt, nhưng Giang Nguyệt thấy trời đã tối, không muốn ở lại nữa, đứng dậy chào từ biệt hắn, Đệ Ngũ Phù Dẫn vội vàng bảo Chúc Long tiễn nàng: "Trời tối, muội đi về một mình ta không yên tâm."
Giang Nguyệt cũng không tiện từ chối ý tốt của hắn, đứng dậy định thu dọn hộp thức ăn, Đệ Ngũ Phù Dẫn đâu nỡ để nàng động tay, bèn ra hiệu cho Chúc Long, đối phương dường như không thấy gì, hắn đành tự mình chống đỡ đau đớn mà xếp bát và muỗng vào hộp, rồi đưa cho nàng.
Đệ Ngũ Phù Dẫn cùng nàng nói cười vui vẻ, xem ra không còn giận nữa, bên này dỗ được một người, bên kia vẫn còn Nhiếp Chiếu, Giang Nguyệt cũng phải mang theo chút gì đó về cho hắn.