Giang Nguyệt cũng không biết phải làm sao, nhìn bốn người họ, rồi lại nhìn Nhiếp Chiếu.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Nàng chắc chắn sẽ không giữ lại bọn họ, nhưng bốn người họ muốn sống muốn chết, thực sự đuổi đi mà có chuyện gì xảy ra thì nàng cũng không thể nói lại với ca ca. Nhiếp Chiếu bây giờ ký ức vẫn chưa trở lại hoàn toàn, là lúc dễ nổi giận nhất, bây giờ đầu nàng rối bời, đè cái này thì cái khác nổi lên, đây đâu phải là quà, quả thực là bùa đòi mạng, lại còn bốn lá.
“Thế này vậy, phủ đệ rộng lớn như vậy, trước hết tìm một viện để sắp xếp cho bọn họ ở tạm, phải chọn nơi xa một chút, sau đó chúng ta sẽ từ từ xử lý.” Giang Nguyệt ngăn Nhiếp Chiếu đang giận dỗi, dặn dò quản gia.
Đến nước này, chỉ có thể làm như vậy, quản gia nghe lệnh, dẫn bốn người như chuỗi kẹo hồ lô rời đi, thuận tiện mang đi đối bài.
Họ vừa đi xa, Nhiếp Chiếu liền học theo giọng điệu của bốn người, giọng chua chát: “Thê chủ~ hừ.”
Giang Nguyệt cảm thấy đầu mình lại to thêm một chút, Tiểu Nhiếp Chiếu cởi mở là thực sự cởi mở, nhiệt tình cũng là thực sự nhiệt tình, hoạt bát là thực sự hoạt bát, nhưng khó chiều cũng là thực sự khó chiều, tính tình nóng nảy, lại rất kiêu kỳ, tuy nhiên sợ làm nàng giận, nên cố ý kiềm chế.
Nàng quan sát Nhiếp Chiếu không giống trước, cảm thấy mới lạ, cũng biết rằng thời gian để hắn có thể kiêu kỳ như vậy không còn nhiều, vì vậy cố ý dung túng, bây giờ thì đau đầu rồi.
“Ngài giận rồi sao?” Giang Nguyệt hỏi.
Nhiếp Chiếu không đáp, lại nói: “Không giận, thê chủ~”
Nàng vội vàng tiến lên kiễng chân ôm lấy hắn dỗ dành: “Được rồi, được rồi.”
Con người là càng dỗ càng kiêu kỳ, khi biết được đối phương dung túng mình, Nhiếp Chiếu liền ầm ầm lên: “Nàng đã nhìn bọn họ rồi! Đừng tưởng rằng ta không thấy! Mắt nàng nhìn chăm chăm, nếu nàng muốn bọn họ thì cứ việc đòi đi, nàng không cần quan tâm ta, dù sao ta cũng không có danh phận gì, không quản được nàng.”
Hắn nói lớn tiếng, nhưng vòng tay Giang Nguyệt không buông lỏng, nàng biết hắn chỉ nói vậy thôi, liền nhanh chóng nói: “Ta chỉ là ngẩn ra một lúc thôi, không có ý định muốn bọn họ, ta chỉ cần mình ngài thôi.
Bọn họ chỉ tạm ở đây, chờ tìm được cái cớ, ta lập tức viết thư cho ca ca, đuổi họ trở về Thương Nam. Không phải không có danh phận, chờ ngài nhớ lại, chúng ta sẽ thành thân, ta đảm bảo mắt chỉ có mình ngài được không? Đừng giận nữa, đừng giận nữa.”
Nàng từng lời từng lời cam kết, Nhiếp Chiếu không còn gì để nói, khí thế yếu đi, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai nàng: “Nàng nói đó nhé, mắt chỉ có mình ta thôi, cho dù họ có đứng trước mặt nàng, nàng cũng không được nhìn.”
Những người này đều là do Công tử Dẫn đào tạo ra, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để quyến rũ nàng, hắn phải nghĩ cách, sớm đuổi họ đi.
Nhiếp Chiếu phòng thủ chặt chẽ, Giang Nguyệt không ngờ rằng buổi tối ngủ, hắn cũng ôm chăn đứng trước giường nàng, tóc xõa ra, biểu cảm uất ức: “Nhỡ đâu bọn họ thừa cơ đêm khuya đến thì sao?”
Giang Nguyệt:...
“Để ta ngủ dưới đất đi.”
“Dưới đất lạnh.”
“Ta đảm bảo không ai phát hiện, ta lén lút đến.”
Hai người tranh cãi không ngừng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, một bóng người cao ráo đứng ngoài, dưới ánh nến hắt ra bóng dáng, người đến từ tốn nói: “Thê chủ, đã ngủ chưa?”
Nhiếp Chiếu giận dữ nhìn nàng một cái, biểu cảm như thể nàng thấy đó, ta đã nói sẽ như thế mà.
“Có chuyện gì vậy? Không có chuyện thì quay về nghỉ ngơi đi, trời cũng không còn sớm, có chuyện gì mai hẵng nói, cũng đừng gọi ta là thê chủ.” Giang Nguyệt giữ chặt Nhiếp Chiếu trên giường, để ngăn hắn không nói gì mà đánh người.
“Không sao, A Lan không lạnh đâu, A Lan đứng đây nói cũng được, hôm nay quản gia mua sắm y phục mùa xuân, ta thấy là thành phẩm của Xuân Phát Hòa, nhà ấy tuy đẹp rẻ, nhưng mua nhiều không bằng mua vải từ Thương Thương gửi đến phòng thêu cắt may, mỗi bộ có thể tiết kiệm hai mươi văn, làm năm mươi bộ, là một nghìn văn, càng nhiều càng tiết kiệm, quản gia cần tính toán từ những chi tiết nhỏ nhặt.
Tuy nhiên đây cũng là ý kiến cá nhân của A Lan, mong thê chủ quyết định.” Nghe giọng nói êm dịu, chắc chắn là người dịu dàng nhất ban ngày, rất dễ nhận ra.
Nói xong, Giang Nguyệt và Nhiếp Chiếu nhìn nhau, đếm ngón tay tính toán, trước đây người trong phủ đã cho ra ngoài chín phần, chỉ còn lại ba mươi người lo việc cắt tỉa cây cỏ, gác cổng, bếp núc, và quét dọn, nếu theo cách hắn nói, một mùa có thể tiết kiệm sáu trăm văn, bốn mùa là hai nghìn bốn trăm văn.
Giang Nguyệt trước đây muốn dành tiền mua y phục cho Nhiếp Chiếu, phải viết thư từng văn từng văn tích góp, cuối cùng số tiền đó đều dùng để cứu tế nạn dân, giờ đây một mùa y phục có thể tiết kiệm như vậy, tất nhiên tiết kiệm thì tiết kiệm.