Trà là thứ uống buổi sáng, người thì tản đi lúc giữa trưa. Trước khi tan, mọi người vẫn còn nghiên cứu xem cô nương nhà ai âm thầm làm đại sự, im hơi lặng tiếng mà lại được gả vào Nhiếp gia làm chủ mẫu. Đại hỉ sự như vậy mà chẳng nghe ai nói đến, thật là biết nhẫn nhịn.
Sau khi về nhà, họ lập tức đem tin tức thu được trao đổi với gia chủ từng nhà.
Phu nhân Thái Thú quận Trần vừa than thở vừa nói: "Vị nữ quân đó cũng thật an tĩnh ôn hòa, nói chuyện rất dễ gần, mới hỏi mấy câu đã tiết lộ cả, thậm chí còn nhắc đến việc chủ quân sắp thành thân. Không biết cô nương đó là ai, nếu thật đã có hôn sự, Tố Tố nhà ta không thể làm thiếp, chàng còn là quan vài chục năm, nói ra không phải là mất mặt sao."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
"Không đáng không đáng," Thái Thú quận Trần cũng xua tay từ chối, "Ngày mai ta sẽ đến dập đầu tạ tội, nàng thử dò la xem, rốt cuộc là nhà ai kết thân với Nhiếp gia, tốt nhất là thường xuyên qua lại. Xem nhà họ có huynh đệ gì không, nếu thân thiết, hôn sự của Tố Tố có thể cân nhắc."
Từ miệng Giang Nguyệt biết được chút tin tức, lòng họ cũng yên tâm nhiều, mấy ngày liền cửa phủ Đô Đốc đều có xe ngựa tấp nập, xe chở ngân lượng, công văn xếp thành hàng, thậm chí còn đền bù cả bổng lộc của mình vào, cũng sợ không đủ.
Nhiếp Chiếu một bên g.i.ế.c gà dọa khỉ, một bên lơ họ đi, hiệu quả cũng không tệ. Ít nhất vài năm gần đây bọn họ phải biết thu mình.
Hắn vừa làm chủ Phủ Tây, nền tảng chưa vững, chính là lúc phải lôi kéo nhân tâm, tận dụng nhân tài. Giết vài tên tép riu không sao, nhưng động vào những kẻ gạo cội chắc chắn sẽ biến động. Bây giờ vừa đánh vừa hòa giải, bắt họ thu tâm lại, rồi từ từ tính tiếp.
Nửa đêm, Nhiếp Chiếu và Giang Nguyệt phủ chăn ngồi đối diện dưới đất trong thư phòng, bấm bàn tính đối sổ sách, tính toán chi phí mở thương lộ.
Giang Nguyệt giỏi toán hơn chút, nhưng cũng không giỏi hơn bao nhiêu, sổ sách nàng tính, Nhiếp Chiếu phải kiểm lại hai lần. Nếu có khoản nào sai, hắn liền nhấc bút vẽ lên mặt nàng một nét.
"Trên mặt nàng không còn chỗ nào để vẽ nữa rồi." Nhiếp Chiếu kiểm xong nửa quyển sổ, lúc nhấc bút không nhịn được cau mày. Nhìn quanh trên mặt nàng, không tìm được chỗ nào sạch sẽ, hắn bèn nâng cằm Giang Nguyệt lên, tặc lưỡi cảm thán hai tiếng, "Thế mà còn đòi mở thương lộ với ta? Ba văn tiền một cân bông, không chừng nàng bán hai trăm năm mươi văn một trăm cân ra ngoài."
Giữa trán Giang Nguyệt có chữ "Vương", bên trái là con rùa nhỏ, bên phải là con ba ba nhỏ, trên mũi có vẽ hình tròn, cằm và môi trên đều bị vẽ râu mèo.
Nàng nhíu mũi, gạt tay Nhiếp Chiếu khỏi cằm, rồi hào phóng kéo áo lộ xương quai xanh, ngửa đầu: "Không được thì vẽ lên cổ, ta rất sẵn lòng chịu thua, ta không quỵt đâu."
Nhiếp Chiếu ngưng thở, tay chân luống cuống kéo áo nàng lại, che kín mít, hơi tức cười, chắc chắn nàng nói nghiêm túc chứ không phải đùa giỡn gì đó, lại không biết phải nói sao: "Nàng sao ngốc thế? Ai lại tử tế đi vẽ lên người chứ?"
"Hả?" Giang Nguyệt không hiểu, sờ sờ cổ, "Không phải đều là da thịt sao? Cũng không phải chỗ gì không thể vẽ."
Nàng nói quá đỗi tự nhiên thẳng thắn, Nhiếp Chiếu lần đầu nghĩ ngợi, có phải đầu mình chứa quá nhiều suy nghĩ bậy bạ, sao lại hiểu nhiều thế?
Hắn lại kéo kín vạt áo nàng thêm chút, muốn nói lại thôi: "À... cái đó... sau này ta nói cho nàng biết vì sao không thể vẽ lên người."
Giang Nguyệt thấy hắn thần thần bí bí, nói phải sau này mới nói, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, cặm cụi cúi đầu tính sổ. Nhiếp Chiếu chống cằm nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng đến nhỏ ra nước, nếu nhìn kỹ sẽ thấy tình ý sâu đậm, sâu trong tình ý còn có ba phần từ ái.
Thích một người như trời đổ mưa, là không thể kiềm chế, Nhiếp Chiếu không nhịn được nhéo tai nàng, lại vuốt tóc nàng.
Giang Nguyệt khó chịu né tránh: "Ai chạm vào ta là cún con."
Nhiếp Chiếu nảy ý trêu đùa, nhéo mặt nàng một cái rồi cười tít mắt: "Gâu. Ta là cún con thì sao?"
Nghe một tiếng "Gâu", Giang Nguyệt trợn tròn mắt, suýt đảo trắng. Nàng biết rõ tam ca không biết xấu hổ, không ngờ lại không biết xấu hổ đến mức này, lập tức quệt tay vào nghiên mực quệt lên mặt hắn: "Chó đốm!"
Nhiếp Chiếu một lúc không nói nên lời, lấy tay quệt mặt. Thôi, là do hắn không nhớ, còn định đùa giỡn ngọt ngào với nàng, nhưng Giang Nguyệt căn bản không nghĩ thế. Hắn còn lâu mới dỗ ngọt nàng được, thà nói thẳng: "Giang Nguyệt nàng hôn ta một cái ta liền không quậy nữa."
Nhưng thực sự hắn cảm thấy như vậy không có gì thú vị.
Hai người, mỗi người mang theo một gương mặt đầy u ám, ngồi trong noãn các, đối chiếu sổ sách đến tận nửa đêm. Bên ngoài gió tuyết gào thét, khó lòng đi lại, nên đành không tiếp tục dày vò, vội vàng rửa mặt rồi nghỉ lại trong noãn các.
Sáng sớm hôm sau, A Quỳ mang bữa sáng đến sân thì không thấy ai, hỏi ra mới biết là họ đang ở trong noãn các, liền đổi hướng đi, vừa vặn gặp hai người đang dùng bữa sáng ở trong đó.
Giang Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt ngái ngủ được phủ bằng một chiếc khăn ẩm để tỉnh táo lại, ngồi trên giường, phía sau là Nhiếp Chiếu đang chải đầu giúp nàng. Hắn chải một lượt, có chút tiếc nuối nói: "Quả nhiên không thể thức khuya, tóc nàng rụng nhiều hơn cả hôm qua."