Nghe được lời hứa của nàng, Đệ Ngũ Phù Dẫn trong lòng an tâm, giơ tay xoa xoa đầu nàng: “Ca ca cũng tin muội.”
Hắn dường như muốn phát biểu một bài diễn thuyết cảm động, mới nói được vài câu, đã có thế dạt dào, Nhiếp Chiếu khẽ hắng giọng, cắt đứt đà tiến của hắn: “Tối nay chẳng phải đã hẹn học toán sao?”
Đệ Ngũ Phù Dẫn nhớ ra còn có việc chính, liền nhanh chóng dừng lại, gật đầu đồng ý, kéo chủ đề về đúng hướng.
Nhiếp Chiếu đặt sách vở đề toán đã chuẩn bị sẵn lên bàn, hắn và Đệ Ngũ Phù Dẫn ngồi hai bên trái phải, để nàng ở giữa.
Trình độ toán học của Giang Nguyệt mấy năm nay, tuy không nói là xuất chúng, nhưng đủ để ứng phó với cuộc sống hàng ngày, ít nhất là không còn sai sót với bài toán gà thỏ chung chuồng, Nhiếp Chiếu hồi tưởng lại quá trình học tập của nàng, trên đó không chỉ đầy những giọt nước mắt của nàng, mà còn cả tóc của chính mình.
Hắn mở cuốn sách bài tập ra, trước tiên giúp nàng ôn tập lại kiến thức cũ, Giang Nguyệt vốn có trí nhớ tốt, những gì đã học qua rất ít khi quên.
Đệ Ngũ Phù Dẫn nhìn nàng với ánh mắt đầy hài lòng, khen ngợi: “Tiểu Cẩn của chúng ta quả nhiên thông minh, bài khó thế này mà cũng làm được, so với ca ca năm xưa thông minh hơn nhiều, nếu phụ mẫu mà biết được, nhất định rất vui mừng.”
Nhiếp Chiếu nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, không biết hắn thực lòng khen ngợi, hay ý rằng Giang Nguyệt là người có thiên phú nhất trong hai huynh muội.
Giang Nguyệt được khen cũng cảm thấy chột dạ, hắn đề nghị nghỉ một chút, nàng cũng vội vàng từ chối: “Thôi hãy tranh thủ lúc còn đang có hứng, học một hơi hết kiến thức tối nay luôn!”
Đệ Ngũ Phù Dẫn xúc động đến suýt trào ra: “Tiểu Cẩn không chỉ thông minh, mà còn chăm chỉ, ca ca rất vui mừng.” Hắn vội vàng gọi người làm chút nước đường cho Giang Nguyệt bồi bổ.
Nhiếp Chiếu dùng ngón tay gõ gõ lên quyển sách, gọi Giang Nguyệt chú ý, bảo nàng xem đề bài.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Chỉ thấy đề bài viết rằng: “Một thương nhân đóng tàu mỗi năm cần mua tám nghìn thùng dầu đồng, số thùng dầu sử dụng mỗi ngày đều nhau, dầu đồng mỗi năm nhập hàng theo đợt giáp, số thùng mua mỗi đợt là ất, mỗi lần mua cần chi phí bôi trơn là năm trăm văn, dầu đồng đã mua mà chưa dùng cần phải phong trữ, giả sử mỗi lần tồn kho là một nửa của ất, phí phong trữ là hai văn tiền mỗi thùng mỗi năm, hãy tính số lần nhập hàng trong một năm sao cho tiết kiệm nhất.”
Tay cầm bút của Giang Nguyệt không khỏi nắm chặt lại, móng tay bấm vào thịt, đầu óc quay cuồng, chẳng lẽ nàng phải tính đi tính lại nhiều lần?
Nhưng bài này đối với nàng rất thực dụng, buôn bán không thể tránh những vấn đề như vậy, nàng cho dù không đích thân kinh doanh, khi xem sổ sách cũng phải biết tính toán, không thể để người ta lừa gạt.
Da trên ngón tay nàng gần như bị cào rách, vẫn không nghĩ ra cách giải quyết, liền đưa ánh mắt cầu cứu nhìn hai người họ, Nhiếp Chiếu khẽ huých Đệ Ngũ Phù Dẫn: “Ngươi giảng đi.”
Ngũ Phù Dẫn rất lạc quan, từ tốn giải bài cho nàng, viết đầy hai trang giấy, cuối cùng ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Giang Nguyệt còn mờ mịt hơn trước, hai ngón tay nàng vặn xoắn lại với nhau: “Muội, không hiểu…”
Sao lại phức tạp thế này! Nàng cảm thấy vấn đề phức tạp nhất trên đời là bài toán gà thỏ chung chuồng, không ngờ học không có giới hạn, ban đầu chỉ cảm thấy đau đầu, giờ đầu óc như sắp nổ tung, quả nhiên làm kẻ không biết gì là thoải mái nhất, nhưng Giang Nguyệt đã làm kẻ vô dụng suốt mười một năm, nàng cảm thấy vô tri vô giác tuy không lo âu, nhưng niềm vui này quá thấp kém, ví như con ếch ngồi đáy giếng cũng chỉ vui được như vậy.
Đệ Ngũ Phù Dẫn im lặng một lúc, nhìn lại các bước trên giấy, tự hỏi liệu có chỗ nào giảng không đủ chi tiết, nên nói rõ hơn chút.
“Ca ca, hay huynh nghỉ chút đi?” Giang Nguyệt đẩy tờ giấy về phía Nhiếp Chiếu, “Tam ca, chàng giảng lại cho ta một lần.”
Nhiếp Chiếu đã quen với việc này, bài này xoay đi xoay lại, không giảng năm lần nàng không hiểu, hắn dùng nước ấm thấm ướt môi, nói: “Vì nhập hàng theo đợt giáp, nên tám nghìn chia cho giáp chính là số lượng nhập hàng ất, tương tự, tám nghìn chia cho ất chính là giáp, cũng chính là số lần nhập hàng, ở đây có thể hiểu đúng không…”
Giang Nguyệt gật đầu lia lịa, nhưng đến bước tiếp theo, khi đến hai nhân với một phần hai của ất, cộng với năm trăm nhân với tám nghìn chia cho ất, bằng tám nghìn chia cho giáp cộng với năm trăm nhân với giáp, thì đầu nàng lại ù một tiếng không thông.
Khi Nhiếp Chiếu giảng giải hai lần tại sao lại bằng nhau mà nàng vẫn hiểu lờ mờ, Đệ Ngũ Phù Dẫn đứng ngoài đã từ lo lắng nóng nảy chuyển thành tê liệt, Giang Nguyệt hỏi đến tám lần tại sao, suýt khiến hắn bị cuốn vào.