Giang Nguyệt nhìn mà suýt rơi nước mắt, Nhiếp Chiếu nâng cằm nàng lên, nước mắt liền nuốt ngược trở lại.
Đệ Ngũ Phù Dẫn thấy vậy khẽ cười, rồi đưa chén trà đầu tiên cho Nhiếp Chiếu: "Uống đi, đừng lãng phí, dù sao ngươi cũng biết ca ca nơi này không dư dả gì. Đôi khi sống quá thoải mái cũng không phải là chuyện tốt, dễ quên mất con đường gian khổ đã qua, lâu dài chìm đắm trong chốn phú quý vàng son, đến khi nào đó nói ra câu ‘sao không ăn cháo gạo nếp’, lúc ấy e rằng đã muộn, quân tử nhọc việc, lao tâm trí.
Hơn nữa mọi người đều rất thích nhìn ta sống những ngày như thế này."
Phổ Nhĩ vốn là không uống nước trà đầu tiên, hắn còn giả bộ tiết kiệm, Nhiếp Chiếu nhận lấy, nhạt nhẽo châm chọc: "Nếu không muốn lãng phí, ta khuyên ca ca nên nuôi một con chó."
"Ta không có sở thích giống Quảng Bình công chúa. Bà ấy thích nuôi chó, ta thì không."
"Ngươi đều biết rồi? Chuyện từ khi nào?" Nhiếp Chiếu ngạc nhiên.
Đệ Ngũ Phù Dẫn suy nghĩ một chút: "Chắc là khi trong thư rõ ràng không đề cập đến ngọc tỷ, ta lại nhận được lời nhắc nhở từ hắn, dường như hắn tưởng các ngươi thực sự đã nói với ta về chuyện ngọc tỷ, vì vậy muốn ta bàn bạc kỹ lưỡng với các ngươi về đối sách.
Ta chưa bao giờ bảo hắn ẩn mình làm gián điệp quanh các ngươi, sợ nhất là người thông minh tự cho mình thông minh, quá thông minh."
Đang nói, hạ nhân thông báo Đệ Ngũ Phù Xương đến.
Đến hôm nay, Đệ Ngũ Phù Dẫn mới gặp người đường đệ trên danh nghĩa của mình, hoặc nói là đường muội Đệ Ngũ Phù Xương cũng không sai. Với đứa trẻ này, trong lòng hắn có một chút thương cảm, nhưng không nhiều.
Đệ Ngũ Phù Xương từ chối chén trà hắn đưa qua, tự mình muốn một chén nước ấm: "Với thân thể tàn tạ hiện tại của ta, đã không thích hợp uống trà nữa rồi. Nhưng các ngươi muốn ta làm gì, ta sẽ làm."
Bốn người ngồi lặng lẽ, không nói nhiều, dường như đã đạt được sự ngầm hiểu nào đó. Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng đồ sứ bị ném vỡ, sau đó là tiếng khóc thút thít của Giang Nguyệt, bảo họ dừng lại. Tiếp theo là tiếng thét lên cuồng loạn: "Ngươi đánh ta?! Nhiếp Chiếu, ngươi thật dám đánh ta?"
Trưa ngày ba mươi Tết, trời xanh không một gợn mây, trên vách đá giữa Phủ Tây và Thương Nam bỗng phát ra kim quang, có những chữ hiện ra mờ mờ. Đặc biệt là ở Quảng Bình quận, tiếng chim phượng hót không dứt, như có thánh chỉ. Đồng thời, tại Kinh Kỳ, khắp thành tràn ngập mùi hăng hắc, dường như là mùi lưu huỳnh, khiến lòng người xôn xao. Trong một thời gian ngắn, khắp nơi đều lan truyền tin tức Thiên tử đức không xứng vị, Quảng Bình công chúa tuy là nữ nhi, nhưng lại là quý chủ.
"Điên rồi sao? Hắn điên rồi sao?" Quảng Bình vò nát bức thư trong tay, giận dữ ném xuống đất. "Giờ tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ta rồi."
Tống Cảnh Thời nhặt mảnh giấy bị vo tròn trên đất lên, nhìn những dòng chữ trên đó, khóe miệng không khỏi co rút: "Nhiếp Chiếu người này, thật đúng là..."
Hắn nhất thời không nghĩ ra được từ ngữ nào để miêu tả.
Trong thư, Nhiếp Chiếu viết rằng nguyện ý phò trợ Quảng Bình lên ngôi làm nữ hoàng.
Bức thư này quả thực đã làm xáo trộn tất cả kế hoạch.
"Đúng là một lũ ngu xuẩn tự cho mình thông minh!" Ánh mắt Tống Cảnh Thời lạnh lùng, vốn dĩ để đối phó với Nhiếp Chiếu và Đệ Ngũ Phù Dẫn, bọn họ đã có một kế hoạch hoàn toàn mới, được thiết kế riêng cho bọn họ. "Thám tử báo về, ngọc tỷ đích thực nằm trong tay Nhiếp Chiếu. Hắn có được ngọc tỷ liền viết thư cho Đệ Ngũ Phù Dẫn, trước Tết đưa gia quyến đến Thương Nam, thậm chí còn mang theo cả Đệ Ngũ Phù Xương. Kế hoạch ban đầu chắc hẳn là phò trợ Đệ Ngũ Phù Xương lên ngôi, hai người liên minh, sau đó phế bỏ Đệ Ngũ Phù Xương, nhưng lại không bàn thảo thành công, xảy ra xung đột."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
"Thậm chí đến cả Đệ Ngũ Phù Xương cũng bị giam giữ."
"Xung đột gì?"
Tống Cảnh Thời tiếp tục nói: "Chắc là tranh chấp cuối cùng về việc ngôi vị hoàng đế thuộc về ai. Trong lúc hỗn loạn, Nhiếp Chiếu có lẽ đã đánh thương thê tử, mấy ngày nay nghe nói hai người bọn họ luôn cãi nhau. Điều này cũng không có gì lạ, Đệ Ngũ Phù Dẫn rút kiếm muốn c.h.é.m hắn để báo thù cho muội muội, hai người căng thẳng đến mức đao kiếm kề cổ, cuối cùng không vui vẻ gì mà chia tay."
"Hành động này của hắn, xem ra là muốn ủng hộ điện hạ, nhưng có vẻ như hắn đang nóng lòng tìm kiếm một con rối để đối phó với Đệ Ngũ Phù Dẫn, hắn muốn biến công chúa thành con rối, đợi đến thời cơ chín muồi thì thay thế."
Vì có A Lan bên cạnh, Quảng Bình đương nhiên biết rằng Giang Nguyệt là muội muội ruột lưu lạc bên ngoài của Đệ Ngũ Phù Dẫn. Nàng cười lạnh: "Cũng mơ tưởng đẹp đẽ đấy. Đệ Ngũ Phù Dẫn đối với muội muội này đúng là tốt, chẳng phải nghe nói Giang Nguyệt rất lợi hại sao? Trong quân cũng có uy vọng và thế lực, xưa nay cùng Nhiếp Chiếu tình thâm nghĩa trọng, sao lại trở nên như vậy?"
Nàng hỏi như vậy, nhưng cũng tin rằng vợ chồng có thể phản bội nhau vì quyền lực. Dù sao nàng sinh ra trong hoàng gia, đã thấy nhiều chuyện như vậy, phụ tử ruột thịt còn có thể tàn sát lẫn nhau, huống hồ là phu thê?
Tống Cảnh Thời trầm mặc một lúc, vốn là không muốn nói ra, nhưng không chịu nổi ánh mắt của Quảng Bình, cân nhắc rồi nói: "Nghe nói từ lâu đã có chút bất hòa. Muội muội hắn không muốn sinh con, vì vậy Nhiếp Chiếu ngày nào cũng phải uống thuốc, một người đàn ông hai mươi ba tuổi mà không có một mụn con, chắc hẳn trong lòng có chút lo lắng."
Nghe xong, thần sắc Quảng Bình có vài phần phức tạp, nàng từ từ bước xuống bậc thềm, nhẹ nhàng vuốt lên mặt Tống Cảnh Thời: "Đây cũng là tâm sự trong lòng phò mã sao? Đúng rồi, chàng cũng gần ba mươi rồi, mà vẫn chưa có lấy một đứa con. Nếu phò mã thật sự muốn, ta không ngại để chàng nạp vài..."
"Không cần, thần chán ghét trẻ con, cả đời này không có ý định làm cha." Tống Cảnh Thời nghe nàng nhắc lại chuyện cũ, đề cập đến việc nạp thiếp, giọng điệu thêm vài phần lạnh lẽo, trong mắt hiện lên chút đau đớn, hiếm khi cắt ngang lời nàng, nắm lấy tay nàng đang vuốt ve má mình: "Thần sẽ làm tốt vai trò thanh kiếm trong tay công chúa, công chúa không cần phải suy nghĩ quá nhiều về một thanh kiếm."
Hắn biết nàng không yêu hắn, nhưng không sao, chỉ cần đừng nhắc lại những lời này nữa.
Hắn nói rất chân thành, Quảng Bình biết hắn vẫn còn trung thành, không vì chuyện con cái mà nảy sinh cảm xúc gì với nàng, cũng yên tâm hơn. Đúng thật, Tống Cảnh Thời là thanh kiếm tốt nhất trong tay nàng, tất nhiên nàng phải ban cho hắn chút ân huệ, để lưỡi kiếm mãi mãi vì nàng mà loại bỏ gai góc.