Nhiếp Chiếu vào nhà, chẳng bao lâu lại cầm một chiếc đèn lồng ra, đưa đến bên cạnh Giang Nguyệt, giúp nàng chiếu sáng. Đất dưới chân vốn dĩ được lát gạch, bên dưới toàn đá, căn bản không thích hợp để trồng trọt.
Hơn nữa, Giang Nguyệt hoàn toàn không có kinh nghiệm làm nông. Cái gọi là trồng rau của nàng chỉ là tiện tay đào một cái hố, rồi vùi hạt giống vào. Không biết đám cải xanh nàng trồng lần trước ra sao, nhưng Nhiếp Chiếu đoán chắc là chúng đã c.h.ế.t hết. Nàng vừa chôn hạt giống xuống hôm trước thì hôm sau đã đào lên xem có nảy mầm không, liên tiếp mấy ngày đều đào ra kiểm tra, hình như chẳng có động tĩnh gì. Có lẽ hắn nên kiếm ít đất thích hợp trồng rau về đây, đỡ phải khiến nàng lo lắng buồn bã vì hạt giống không nảy mầm.
Giang Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất, Nhiếp Chiếu bèn chống tay lên cằm, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng. Giang Nguyệt tiến lên một bước đào hố, hắn cũng theo sát một bước, nghiêng đầu, ánh mắt không rời khỏi nàng, dõi theo từng động tác của nàng.
Ban đầu vào đây là muốn nói chuyện với nàng, hoặc làm gì đó, nhưng Giang Nguyệt cứ ngồi xổm dưới đất trồng rau, không có ý định để ý đến hắn. Hắn có chút oán giận, nhưng thực ra nhìn nàng đào hố vùi hạt giống, dường như cũng rất thú vị, thật nghiêm túc, thật đáng yêu.
Nhiếp Chiếu nghĩ vậy, trong mắt ánh lên sự hòa quyện giữa sự yêu thương gần như của người mẹ và sự si mê. Hắn giúp nàng lau mồ hôi trên trán, đưa những lọn tóc rơi xuống của nàng ra sau tai. Bất kể Giang Nguyệt làm gì, nhìn cũng thật tốt, chỉ là khiến người ta thấy xót xa, bận rộn một hồi mà chẳng thu hoạch được gì.
Nghĩ đến đây, hắn lại đau lòng xoa xoa má nàng.
Giang Nguyệt đạp đất lấp hố cuối cùng, cuối cùng cũng nhớ đến Nhiếp Chiếu, vẫy tay gọi hắn, ra hiệu rằng nàng có một thứ tốt muốn cho hắn xem.
Cái lư hương đã cùng họ bôn ba, từ Trục Thành đến quân doanh, rồi từ quân doanh đến Phủ Tây, vẫn được đặt ngay ngắn tại chỗ cũ. Chỉ là công dụng của nó đã mở rộng, không chỉ để đốt hương đơn thuần, mà trên thân vàng óng của nó còn thành kính trồng, hay có lẽ nói là thờ phụng một cây mầm non cô độc.
Giang Nguyệt trịnh trọng giao nó cho Nhiếp Chiếu, giới thiệu: “Đây là cái mầm hiếm hoi trong số những hạt giống ta trồng vài hôm trước. Ta đã chôn ba trăm hạt giống, mà chỉ có một bảo bối này sống sót, vì thế ta trồng nó vào đây, định đặt ở đầu giường, chăm sóc cẩn thận.”
Nhiếp Chiếu khẽ gẩy cây mầm, cảm thấy hơi quen mắt, thì tay đã bị Giang Nguyệt căng thẳng đập ra: “Đừng có gẩy hỏng nó đấy.”
Nhiếp Chiếu nhận ra nàng quả thực đang rảnh rỗi quá: “Hay là lần sau ta giả vờ không bắt được nàng, để nàng sang chỗ Đệ Ngũ Phù Dẫn ở nửa tháng?”
“Không đâu, ta bận lắm. Hạt giống ngoài vườn mới gieo, giờ không thể rời đi được.” Giang Nguyệt vừa nói, vừa đặt lư hương chứa cây mầm đơn độc lên giá trên đầu giường, rồi đi rửa tay.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Nhiếp Chiếu nằm trên giường, nghịch chiếc lá non của cây mầm, cảm thấy trên đầu đặt cỏ xanh dường như có chút kỳ quặc, thêm lư hương vào lại càng quái dị, như thể đang ngủ trên mộ vậy.
Hắn lại thấy đất khô khốc, bèn đổ một ít nước trong ấm trên bàn vào tưới, rồi đặt nó lại đầu giường.
Sáng hôm sau, Giang Nguyệt không phải trực, mặt vùi trong chăn ngủ ngon lành. Nhiếp Chiếu đang nửa ngủ nửa thức ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy cái lư hương kia. Cây mầm đơn độc mà Giang Nguyệt quý như báu vật lúc này đã cong rũ, héo úa, không còn chút sức sống nào, lá co rúm lại. Nhiếp Chiếu im lặng hồi lâu, mồ hôi toát ra như tắm, lập tức tỉnh táo.
Tối qua khi hắn tưới nước, hình như quên thử nhiệt độ.
Cái mầm yếu ớt mà Giang Nguyệt trân quý, có lẽ, có thể, có lẽ, rất có thể, đã bị hắn làm c.h.ế.t cháy rồi. Giờ thì giả vờ cãi nhau có thể sẽ thành thật rồi…
“Chuyện gì vậy?” Giang Nguyệt trở mình rúc vào lòng hắn, mơ mơ màng màng.
Nhiếp Chiếu tranh thủ khi vẫn còn có thể cứu vãn, che mắt nàng lại, nhanh chóng bật dậy, luống cuống mặc quần áo, đến việc rửa mặt cũng không kịp, bế lư hương lên: “Nàng ngủ đi, cây cần phơi nắng mới mọc tốt được, ta đem mầm cây của nàng đi phơi nắng, ngủ tiếp đi, ngủ tiếp đi.”
“Ồ.” Giang Nguyệt không nghi ngờ gì, trở mình lại vùi mặt vào chăn.
Nhiếp Chiếu vội vàng ôm lư hương đi đến vườn rau sau nhà bếp lớn, đảo một vòng, cố tìm một cây tương tự để thay thế, nhưng không có kết quả. Đi qua đống cỏ dại trong vườn hoa, vốn đã đi qua rồi, lại vội vàng lùi lại.
Dưới đất lác đác mọc mấy cây cỏ non mới nhú, trong một đám cỏ gà chen lẫn một lũ cỏ gà con mềm mỏng.
Hắn nhìn đám cỏ, rồi nhìn cây mầm của Giang Nguyệt.
Nhìn cây mầm của Giang Nguyệt, rồi lại nhìn đám cỏ.
Chẳng phải giống nhau như đúc sao?!
Chẳng trách hắn thấy quen mắt, hóa ra thật là cỏ dại. Bận bịu mấy ngày trời, trồng ra một cây cỏ, thật là…
Nhưng xét về mảnh đất ấy, cũng chỉ có cỏ dại mới có sức sống kiên cường thế này, còn có thể tồn tại.
Nhiếp Chiếu vội ngồi xổm xuống, "thay trời đổi đất, che trời giấu biển" là cách giải quyết tốt nhất lúc này.
Hắn đổi cây cỏ héo úa thành cây khỏe mạnh, thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị bưng về cho nàng. Nhưng vào đến cửa lại chần chừ, nàng vất vả lắm mới trồng được một thứ, vui mừng như vậy, kết quả lại trồng ra một cây cỏ dại, đến lúc đó e là sẽ buồn.
Nhiếp Chiếu quay người đi trở lại nhà bếp, bếp đã nổi lửa, mấy bà bếp đang bận rộn, hắn tìm một bà lớn tuổi, hỏi: “Có loại cây nào trông giống thế này không? Cây rau hay cây đậu gì cũng được.”
Bà bếp ngắm kỹ một lúc, như chợt hiểu ra: “Có hơi giống mầm lúa mì.”
Theo như Nhiếp Chiếu biết, thứ mà Giang Nguyệt gieo lần trước rõ ràng là ớt.
...
Hắn trầm ngâm một lát, lúa mì thì lúa mì vậy, còn hơn là đến lúc đó trồng ra một cây cỏ dại khiến nàng thất vọng.
Giang Nguyệt đang rửa mặt, Nhiếp Chiếu ôm lư hương ra ngoài khá lâu mới quay lại, trông thấy cây mầm bên trong còn vui vẻ: “Ta thấy nó hôm nay trông có vẻ khỏe mạnh hơn hôm qua đấy! Rõ ràng khi đào lên rễ đã đứt hết cả rồi, vậy mà vẫn sống được? Với lại rõ ràng là cỏ gà, sao lại biến thành lúa mì rồi?”
Nhiếp Chiếu cảm thấy tim mình như tan vỡ thành từng mảnh, vì cây cỏ dại này mà bận rộn cả buổi sáng, sợ nàng nhìn thấy sẽ thất vọng: “Thì ra nàng biết hết mọi chuyện? Vậy mà còn trồng một chậu cỏ dại?”
Giang Nguyệt ôm lấy hắn, hôn hắn một cái, rồi lại hôn chiếc lư hương, liền dỗ được hắn vui vẻ: “Nhưng mà hạt giống đều c.h.ế.t hết rồi, cây cỏ non chẳng phải cũng là cây sao?”