Giang Nguyệt thức dậy, việc đầu tiên nàng làm là tưới nước cho cây mầm lúa mì bên cạnh giường. Sau một mùa xuân, nó đã mọc rất cao, không cần lo sẽ c.h.ế.t yểu nữa. Đêm qua trời mưa, có chút lạnh, nàng khoác áo ngoài, nằm dài trên tủ, chọc chọc cây mầm lúa mì, cười ngây ngô.
“Giang Nguyệt! Mau đến đây, ta đến đưa ngươi đi!” Cửa sổ đột nhiên bị đẩy ra, Lý Bảo Âm gọi khẩn thiết.
Giang Nguyệt giật mình toàn thân run lên, suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Sao ngươi lại đến đây?” Nàng đứng dậy vén màn lên hỏi, trước mắt là khuôn mặt đầy lo lắng của Lý Bảo Âm. Lại thấy nàng ướt sũng cả người, Giang Nguyệt tiếp tục hỏi, “Ngươi từ đâu vào? Bên ngoài vẫn mưa à?”
Lý Bảo Âm lau nước trên mặt, nhổ một bãi xuống đất: “Từ vườn hoa dẫn thẳng ra hào nước, ta bơi từ sông vào.”
Giang Nguyệt vội tìm quần áo sạch cho nàng thay, Lý Bảo Âm nóng ruột, kéo tay nàng: “Thay cái gì mà thay? Ta đến để cứu ngươi, đưa ngươi đi, lúc đó trời cao biển rộng, tha hồ cho hai chúng ta dung thân,” nàng lầm bầm chửi rủa, “Ta đã sớm nói tên khốn Nhiếp Chiếu kia không phải thứ tốt đẹp gì, ngươi cứ khăng khăng muốn ở bên hắn, bây giờ thì tốt rồi, đến cửa cũng không ra được.”
Giang Nguyệt phủ quần áo khô lên đầu nàng, vừa cảm động vừa trách mắng: “Ngươi không thấy thư ta viết cho ngươi sao? Ta nói ngươi không cần lo cho ta, ngươi thật là chẳng nghe vào chút nào.”
Lý Bảo Âm ngang nhiên đáp: “Thấy rồi, nhưng ta nghĩ ngươi đang cố nén cười, tỏ ra mạnh mẽ để ta không lo cho ngươi, sợ ta bị tên khốn Nhiếp Chiếu kia hại. Ta không tin, ta sợ ngươi trốn trong này khóc một mình thôi. Năm đó ta đã thề trước miếu Thổ Địa, sẵn sàng vì ngươi mà vào nước sôi lửa bỏng.”
Nói xong, nàng lấy từ trong n.g.ự.c ra một gói kẹo bọc giấy dầu đưa cho Giang Nguyệt: “Ta thực sự sợ vào đây nhìn thấy một oán phụ chốn khuê phòng rửa mặt bằng nước mắt, nên đặc biệt mang theo một gói kẹo mà ngươi thích,” lại liếc thấy đĩa kẹo đầy ắp trên bàn, “Nhưng có vẻ như không cần thiết lắm.”
Giang Nguyệt ôm lấy gói kẹo: “Cần chứ, cần lắm, là ngươi mang đến, sao lại không cần. Ta hứa sẽ ăn hết,” nhưng đối với trí tưởng tượng của nàng ấy, Giang Nguyệt không biết nói gì hơn, chỉ có thể giơ ngón cái: “Ngươi với Nhiếp Chiếu đều nên bớt đọc tiểu thuyết đi, trí tưởng tượng hơi bị phong phú rồi đấy. Trước đó chàng ấy còn sợ ta bỏ trốn với ngươi nữa. Mà lúc nào ngươi thề, sao ta không biết?”
“Há, tất nhiên là thề trong lòng rồi,” Lý Bảo Âm cười, tiến lại gần, nâng cằm nàng lên chớp mắt, “Vậy hắn đoán đúng rồi, ta quả thực muốn dẫn ngươi bỏ trốn mà. Nhưng nhìn ngươi thế này, ăn ngon ngủ tốt, trông còn trắng mập hơn trước chút, xem ra không thực sự trở mặt, rốt cuộc hai ngươi làm sao vậy, thần thần bí bí, có kế hoạch gì cần ta giúp không?”
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Giang Nguyệt ngoắc tay, ra hiệu nàng ghé tai lại nghe, thì thầm một lúc.
Lý Bảo Âm đang cởi dở quần áo thì dừng lại, đập bàn: “Hay quá, tính cả ta vào, nhanh nhanh, cho ta việc gì đó làm đi.”
Giang Nguyệt chưa nghĩ ra, mở gói kẹo ra, đút cho nàng một viên, bản thân cũng ăn một viên, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi muốn làm gì? Quá nguy hiểm thì không được đâu, đến lúc đó cha mẹ ngươi sẽ khóc c.h.ế.t mất, họ chỉ có mỗi ngươi là con gái.”
Lý Bảo Âm cởi đai lưng, vứt áo khoác xuống đất, chẳng chút ngại ngần, miệng ngậm kẹo nói mơ hồ: “Ta có thể giả vờ ám sát hắn, ngươi không thấy rất hợp với hình tượng xốc nổi, thiếu suy nghĩ của ta sao? Còn có thể làm tăng tính chân thực cho quan hệ bên ngoài của các ngươi bây giờ. Nói thật chứ, ta sớm muốn đ.â.m hắn vài nhát rồi.”
Giang Nguyệt cau mày, suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này và cách xử lý sau đó, đột nhiên liếc thấy trong bộ quần áo nàng vứt xuống có kẹp một mảnh giấy dầu rách, nhìn kỹ thì thấy trên quần áo nàng cũng dính vụn giấy dầu, Giang Nguyệt nhặt lên hỏi: “Ngươi dính những thứ này từ đâu?”
Lý Bảo Âm cân nhắc mấy viên kẹo trong tay, không thấy có cái nào bị rách.
Lý Bảo Âm mặc xong quần áo, cũng thấy lạ: “Có lẽ là dính từ dưới đáy sông chăng? Lúc ta lặn xuống dưới sông, quả thật nhìn thấy nhiều mảnh giấy dầu thế này, chắc là mấy thương nhân đi qua đổ rác xuống sông.”
Giang Nguyệt đặt kẹo xuống, có chút bực bội dùng móng tay cào cào: “Giấy dầu này chất lượng khá tốt đấy, nhưng chẳng phải từ lâu đã cấm thương nhân và thuyền bè qua lại đổ rác xuống sông rồi sao? Sao lại còn có nữa? Ngươi cầm lệnh bài của ta, ra ngoài liên lạc với người của Thương ti mà tra kỹ việc này, không cho phép làm vậy nữa, tra được thì phạt tiền, vừa hay góp vào quỹ quân nhu.”
Lý Bảo Âm nghĩ đây là việc cần ưu tiên, không nghiên cứu vụ ám sát Nhiếp Chiếu nữa.
“Ta vốn không yên tâm về ngươi, thấy ngươi khỏe mạnh là được rồi, vậy ta sẽ đi điều tra chuyện này ngay, nhưng ngươi ở nhà một mình thực sự không chán à?” Nàng chỉ vào cửa sổ, ra hiệu không lời hỏi có muốn ra ngoài dạo không.
Giang Nguyệt nhích sang trái một bước, để lộ đống tấu chương chất cao như núi sau lưng: “Đây là đống đã phê duyệt xong, đây là đống chưa phê duyệt.”
Phủ Tây rộng lớn thế này, việc vặt như nước chảy liên tục được gửi đến phủ, trên danh nghĩa là Nhiếp Chiếu xử lý, nhưng hắn cũng không có ba đầu sáu tay, từ tay hắn chuyển qua một lượt, rồi đưa đến chỗ Giang Nguyệt, Giang Nguyệt mà thực sự không xử lý được, lại đưa về cho hắn.
Hồi nhỏ nàng luyện chữ, là Nhiếp Chiếu viết mẫu chữ cho nàng luyện, đến bây giờ phát huy tác dụng rồi, ít nhất tấu chương nàng phê qua gửi đi, không ai nghi ngờ không phải do Nhiếp Chiếu tự tay phê duyệt.
Giang Nguyệt hiện giờ bảo nhàn thì nhàn, bảo không nhàn lại cũng bận thật.
“Hoặc là ngươi muốn giúp ta phê tấu chương không?” Giang Nguyệt hỏi vu vơ.
Lý Bảo Âm không đọc sách đã lâu, giờ thấy chữ là đau đầu, lập tức nhanh nhẹn nhảy cửa sổ ra ngoài: “Ta đi giúp ngươi điều tra xem ai đổ rác xuống sông, tạm biệt.”
Không chịu đi qua cửa chính đàng hoàng, lại nhảy cửa sổ, Giang Nguyệt phì cười, nhặt bộ quần áo ướt nhẹp của nàng lên, giao cho hạ nhân đi giặt.
Công Tôn Ký Minh quả quyết triều đình sẽ không cung cấp lương thảo cho ông ta, vì vậy giai đoạn đầu chủ yếu là thăm dò phong cách hành sự của Nhiếp Chiếu, dù sao vị này cũng không có mấy chiến tích đáng kể, trận đánh tập kích Lạc Nhiên lần đó có Đệ Ngũ Phù Dẫn ở đó, cũng không thấy hắn có phong cách cá nhân gì mạnh mẽ.
Nhưng lương thảo không dư dả, vì vậy trong khi thăm dò cũng xen lẫn vài chiêu sấm sét đè nén.
Quả nhiên lão tướng rất tàn nhẫn, Công Tôn Ký Minh lại là tướng lĩnh được đào tạo chính quy, giỏi về trận pháp, có tác dụng tiên phát chế nhân.
Nhiếp Chiếu nhúng tay vào chậu, những vệt m.á.u loang lổ lan ra, hắn vẩy vẩy tay, dùng khăn lau khô, ngồi lại ghế nghe thuộc hạ báo cáo.
“Trong hai trận giao phong trước, quân ta tổng cộng thương vong sáu mươi người, địch cũng là sáu mươi người, lương thảo…”
A Tứ vừa nói vừa liếc Nhiếp Chiếu, thấy hắn chân dài bắt chéo trên bàn, cúi đầu gấp tiền giấy, vài sợi tóc tết buông xuống trước ngực, cởi áo giáp, chiếc áo trắng bên trong dính m.á.u cũng không thay, không gật đầu không nói tiếng nào, không biết có nghe thấy không.
Giọng A Tứ nhỏ dần.