Có vẻ như chẳng thu được thông tin hữu ích nào.
Giang Nguyệt cắn đầu bút, xoa xoa trán, tay áo màu hồng nhạt kéo dài trên bàn, để lộ cổ tay trắng nõn, chống cằm lắc lư.
Hoắc Đình Vân thích xa hoa, những bậc quý nhân trong kinh thành quả thật cũng có thói quen du thuyền hát vang lúc nửa đêm, điều này không có gì bất thường. Cầu Kinh Nguyên vốn nằm ở nơi địa thế thấp, phía bắc núi phía nam sông, nên nước lạnh là điều dễ hiểu.
Nhưng cả ngày thẩm vấn, chẳng lẽ thật sự không có chút manh mối nào có thể giúp ích?
Nàng chống đầu, nhìn ánh nến nhảy múa, đã mệt mỏi đến cùng cực, đầu lắc lư càng lúc càng dữ dội, mơ màng ngủ gục trên bàn.
"Cân Cân, sao lại ngủ ở đây?" Giang Nguyệt mơ hồ cảm thấy có người nhẹ nhàng chạm vào trán mình, lòng bàn tay nóng bỏng kia khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc và an tâm.
Nàng vô thức cọ cọ: "Tam ca, chàng về rồi? Sao lại về nữa?"
"Không yên tâm, nên về xem nàng thế nào. Mau lên giường ngủ, đừng để bị lạnh, khi ta không có ở đây, nàng cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt." Giọng nói này đích thị là của Nhiếp Chiếu, nhưng lại dịu dàng đến bất ngờ.
Nếu là ngày thường, nhất định chàng ấy sẽ véo má nàng, sau đó bế nàng lên.
"Ta biết rồi, tam ca, ta khó chịu quá." Giang Nguyệt đưa tay ra, cố gắng chạm vào hắn, nhưng lại chạm vào khoảng không, lập tức giật mình tỉnh giấc.
Trái tim nàng như bị ném lên cao, rồi lại rơi mạnh xuống, đập loạn xạ, màng nhĩ cũng theo đó mà rung động, toàn thân như mất đi trọng lượng, dạ dày co thắt, không thể kiềm chế cảm giác buồn nôn. Nàng hít sâu vài hơi, mới dần hồi phục.
Nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy bóng nến lẻ loi, ánh đèn mờ ảo, tĩnh lặng đến mức dường như có thể nghe thấy giọt sương lạnh rơi ngoài cửa sổ. Sự trống rỗng khổng lồ tràn ngập trong lòng, cả người nàng run lên vì lạnh.
Nàng sờ trán, dường như nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay người kia vẫn còn lưu lại.
Hình như là phát sốt rồi.
Khi nàng mới đến Chúc Thành, thân thể yếu ớt như cỏ mùa thu, chỉ cần một cơn gió thoảng qua là đã muốn ngã quỵ. Mấy năm nay, Nhiếp Chiếu cũng nói nàng bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối. Giang Nguyệt không nhịn được phản bác, nói rằng lần cuối nàng bệnh đã rất lâu rồi, chỉ nhận được sự chế giễu vô tình của hắn.
Bây giờ nghĩ lại, sự chế giễu của hắn cũng có lý, trong những ngày thu ở Phủ Tây, sáng sớm và đêm lạnh mà nàng còn mở cửa sổ ngủ trên bàn, không phát sốt mới là lạ.
Giang Nguyệt vùi khuôn mặt nóng bừng vào bàn, quả nhiên là đã được người chăm sóc quá lâu, tưởng rằng áo sẽ tự động khoác lên người sao?
"Cân Cân, ngươi làm gì thế?" Lý Bảo Âm ngái ngủ thức dậy, nhìn thấy nàng còn nằm bò trên bàn, đôi mắt mơ màng lo lắng hỏi: "Ngươi không phải nói chỉ xem một lát rồi đi ngủ sao? Giờ đã là canh mấy rồi? Sao mặt ngươi đỏ thế này?"
Vừa nói, nàng ta vừa đưa tay chạm vào mặt Giang Nguyệt, suýt chút nữa bị sức nóng làm cho giật mình tỉnh hẳn: "Cân Cân! Ngươi phát sốt rồi!"
Giang Nguyệt yếu ớt cọ cọ vào lòng bàn tay nàng ta.
Lý Bảo Âm vội kéo nàng lên giường, định đi gọi đại phu, nhưng bị Giang Nguyệt kéo lại: "Đừng làm lớn chuyện."
Trong tình huống này, quả thật không nên gây thêm chuyện. Lý Bảo Âm nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể tạm thời nghe theo nàng: "Nếu trời sáng mà vẫn chưa hạ sốt, thì nhất định phải mời đại phu đấy."
Giang Nguyệt gật đầu, coi như đồng ý.
Nhưng Lý Bảo Âm không giỏi chăm sóc người khác, trước giờ toàn được người khác chăm, không phải làm đổ chậu nước thì cũng làm rơi khăn, nhưng chuyện này lại không thể để lộ ra ngoài, nàng đành gọi thêm A Quỳ.
A Quỳ đang ngủ ngon, bị gió lạnh thổi tỉnh dậy, ban đầu chỉ có một mình Lý Bảo Âm vụng về, giờ thêm một người nữa, hắn cũng đầu bù tóc rối, tay chân lóng ngóng như đang bận rộn gì đó, nhưng không biết đang làm gì.
Cuối cùng, khi hắn vô tình làm đá lạnh rơi vào cổ Giang Nguyệt, nàng lên tiếng: "Hai người cứ để ta nằm thế này đi."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Nàng nói xong, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hai người kia im lặng một lúc, rồi bắt đầu dọn dẹp, mong rằng dù có rời đi cũng được yên tĩnh đôi chút.
A Quỳ vội vã nhặt lại những viên đá rơi trên người nàng, đặt vào chậu nước để làm mát nước, áy náy nói: "Thật xin lỗi."
Đá lạnh mùa này đều làm từ diêm tiêu, khi diêm tiêu tiếp xúc với nước sẽ tan ra và làm nước lạnh đi, phải nói rằng làm đá từ diêm tiêu rẻ hơn nhiều so với việc lưu trữ băng vào mùa đông trước đây, giờ dân chúng cũng có thể ăn đá lạnh vào mùa hè.
Nước? Làm mát? Đầu óc Giang Nguyệt rối bời, cảm giác như có một tia sáng lóe lên nhưng không thể nắm bắt được.
"Đúng rồi, A Lan đâu?" Giang Nguyệt đột ngột mở mắt.
A Quỳ vẫn thường ở cùng phòng với A Lan, không lý nào A Quỳ đến mà A Lan lại không có.
A Quỳ cắn móng tay hồi tưởng lại: "Khi ta ra ngoài hình như không thấy hắn," hắn vừa nói vừa nắm chặt tay, đột nhiên đập mạnh vào lòng bàn tay, "Giờ ta đi tìm hắn ngay, việc này hắn có kinh nghiệm! Trước đây ta bệnh đều là hắn chăm sóc cho."
Chuyện này phải kể lại từ rất lâu, khi họ còn ở Thương Nam học cùng nhau. Khi đó, A Quỳ và hắn chung phòng, Đệ Ngũ Phù Dẫn yêu cầu rất nghiêm khắc, A Quỳ thường nửa đêm vừa khóc vừa cắn bút bổ sung bài tập nhưng vẫn không viết xong. A Lan thấy vậy không chịu nổi, liền làm giúp hắn, gần như một nửa bài tập của hắn đều do A Lan làm, có thể nói A Quỳ còn trụ lại đến giờ đều nhờ A Lan.