Nhiếp Chiếu không có ý phản bác, Ngưu Lực liền tiếp tục than thở: “Ngươi nói xem, giờ mấy đứa trẻ đúng là không biết điều, ta làm cha quan tâm đến chúng vài câu, vậy mà chúng còn chê ta lắm lời, nói ta già rồi, sao lại nhiều chuyện đến thế. Lão Ngưu ta thì già ở chỗ nào chứ? Ta còn trẻ chán.”
Hắn có vẻ muốn nói tiếp, nhưng Nhiếp Chiếu đã nhắm mắt quay lưng lại, coi như không nghe thấy. Đúng là phiền thật.
Giang Nguyệt đến thăm Đệ Ngũ Phù Xương, tâm trạng của hắn có vẻ rất tốt, nắm nhẹ tay nàng, mỉm cười: “Tỷ tỷ, tỷ đến rồi.” Hoàn toàn không có chút u oán của người sắp chết, tâm thế an nhiên đến mức khiến những lão niên sống đến chín mươi tuổi cũng phải ngượng ngùng.
Giang Nguyệt không đành lòng, bảo Nhiếp Chiếu về trước, nàng muốn ở lại Trung Đô thêm vài ngày để ở bên Đệ Ngũ Phù Xương.
Nhiếp Chiếu hiểu rằng, ở lại thêm vài ngày có nghĩa là nàng muốn tiễn Đệ Ngũ Phù Xương đoạn cuối.
Nàng vốn là người đa cảm, mềm lòng, Nhiếp Chiếu biết rõ điều này, chỉ dặn dò nàng phải giữ gìn sức khỏe, tiết chế nỗi đau buồn.
Lúc từ biệt ở cổng thành, hắn hơi mấp máy môi, định bụng dặn dò nàng thêm vài điều, nhưng rồi lại nhớ rằng Giang Nguyệt không còn là cô bé cần hắn chăm lo từng chút như năm xưa ở Trúc Thành, nàng đã đủ khả năng tự lo liệu mọi việc rồi. Những lời nhắc nhở của hắn, chẳng qua đều là mấy lời lặp đi lặp lại không cần thiết, từ nhỏ đã nói với nàng không biết bao nhiêu lần, hơn nữa Đệ Ngũ Phù Dẫn chắc chắn sẽ chăm sóc nàng chu đáo.
Nhưng Nhiếp Chiếu thật sự muốn nói, nén đến mức không chịu nổi. Hắn nhíu mày do dự trong giây lát, chợt nhận ra rằng sáu tuổi đúng là một khoảng cách tuổi tác không nhỏ. Bình thường hay càu nhàu như thế, chẳng lẽ lại giống Ngưu Lực mà khiến người ta phát chán sao?
Với suy nghĩ đáng sợ này, Nhiếp Chiếu chợt đổ mồ hôi lạnh, hắn vẫn còn trẻ trung phong độ lắm!
Giữa cơn lạnh toát, cuối cùng hắn cũng nén lời lại, rồi nuốt vào.
Giang Nguyệt bước về phía thành, từng bước từng bước ngoái lại: “Tam ca, ta về đây nhé.”
Nhiếp Chiếu không nén nổi: “Trời lạnh nhớ mặc thêm áo, không được thức dậy nửa đêm rồi ngủ gục trên bàn nữa.”
Giang Nguyệt cười: “Tam ca, chàng nhớ giữ gìn sức khỏe. Chàng thật sự không có gì muốn nói thêm với ta sao?”
Nhiếp Chiếu: “Ban đêm không được uống nước lạnh, sẽ đau bụng.”
Giang Nguyệt vẫn chưa hài lòng: “Tam ca, ta thật sự thật sự về đây, chàng còn gì muốn nói không?”
Nhiếp Chiếu cắn răng, cuối cùng cũng chỉ đúc kết được một câu: “Nàng phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Nói xong liền ngậm chặt miệng lại, sợ rằng mình không kiểm soát được mà lại lải nhải.
Trong lòng hắn chất đầy lời muốn nói, nào là ăn ít mà chia nhiều bữa, điều chỉnh giờ giấc sinh hoạt cho tốt, buổi tối uống ít nước thôi, ngoài việc không được uống nước lạnh thì càng không nên uống trà...
Giang Nguyệt nhăn mặt, ậm ừ một tiếng, rồi quay lưng trở lại thành.
Nàng không hài lòng lắm với lần chia tay này, phải biết rằng mỗi lần chia xa trước đây, Nhiếp Chiếu luôn dặn dò nàng, ít thì hai ba mươi câu, nhiều thì cả trăm câu, vậy mà lần này chỉ có mấy lời đơn giản là “chăm sóc tốt bản thân”.
Nàng chậm rãi bước đi về phía cổng thành, cố ý tạo cho hắn một cơ hội cuối cùng để nghĩ lại xem có điều gì muốn nói với mình hay không. Nếu hắn vẫn không nhớ ra, nàng sẽ quay lại làm ầm lên.
Khi nàng đi xa dần, Nhậm Chiếu chợt nhớ ra lời dặn dò quan trọng nhất mà hắn chưa kịp nói, thấy bóng dáng Giang Nguyệt sắp biến mất, hắn vội vàng lên ngựa đuổi theo.
Nghe tiếng vó ngựa phía sau, Giang Nguyệt quay lại và nhìn thấy Nhiếp Chiếu tung mình xuống ngựa, tà áo bay phấp phới, động tác đẹp đẽ tựa như hạc trắng múa lượn trên đảo Linh Đăng. Nàng không khỏi nuốt khan.
Nhiếp Chiếu nắm lấy cổ tay nàng, nghiêm túc nhìn vào mắt nàng và nói: “Điều quan trọng nhất là, nàng nhất định phải nhớ quay về nhà.”
Hắn như thể lo lắng rằng nàng sẽ bị những lợi lộc ở đây thu hút mà bỏ rơi hắn, kẻ phu quân bần hàn này.
Giang Nguyệt bật cười khúc khích: “Tất nhiên ta sẽ về nhà! Nơi nào có chàng, nơi đó chính là nhà của ta.”
“Từ nhỏ đã giỏi nói ngọt,” Nhậm Chiếu nghe thế thì vành tai lập tức đỏ bừng, vội vàng chỉnh lại cổ áo của nàng để che giấu sự ngượng ngùng, “Thôi, đi đi.”
Giang Nguyệt giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn, từ từ giơ một ngón tay lên, chu môi tỏ vẻ bất mãn: “Tam ca, ta cho chàng một cơ hội cuối cùng, chàng có phải đã quên điều gì muốn nói với ta không?”
Phản ứng đầu tiên của Nhiếp Chiếu là cố nhớ xem liệu hắn có từng hứa hẹn điều gì mơ hồ với Giang Nguyệt không. Trí nhớ lướt qua trong đầu như một thước phim tua nhanh, nhưng hắn thực sự không nhớ ra điều gì. Dù vậy, tài ứng biến của hắn lại thuộc hạng nhất, hắn xoa đầu Giang Nguyệt, mập mờ nói: “Để lần sau gặp lại sẽ nói, coi như một điều bất ngờ.”
Giang Nguyệt nghiến răng, chỉ cần nghe là biết hắn đã quên, lại đang cố tình đánh lạc hướng.
Nàng hất tay Nhiếp Chiếu ra, lớn tiếng trách móc: “Chàng đáng lẽ phải nói với ta là nhớ ngủ sớm dậy sớm, ăn uống điều độ, mặc ấm đầy đủ, tránh ăn đồ lạnh, vân vân và vân vân! Vậy mà chàng chỉ nói có mỗi ba câu ngắn ngủi thôi sao!!”
Nàng giơ ba ngón tay lên để nhấn mạnh sự phản đối.
Nhiếp Chiếu ngẩn người, ban đầu hắn lo lắng Giang Nguyệt sẽ thấy phiền nếu hắn nói quá nhiều, không ngờ nàng lại mong chờ điều đó.
Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng nói: “Ta đã nói nhiều lần rồi, ta sợ nàng nghe mãi sẽ chán.”
Giang Nguyệt kéo tay áo, giấu đôi tay hắn đang bị gió thổi lạnh vào trong tay áo mình để sưởi ấm: “Sao mà chán được, rõ ràng là lời quan tâm, nghe thấy ta vui mừng còn không hết. Thôi nào, bây giờ chàng phải nói lại từ đầu, nói thật nhiều thật nhiều.”