Giang Nguyệt không ngờ hắn lại thích kiểu này, bèn giả vờ thổn thức: "Đừng g.i.ế.c phu quân của ta, nô gia xin ngài xử trí."
Bàn tay vốn đang ôm lấy lưng nàng của đối phương đột nhiên đẩy lên, môi của hắn chạm vào môi nàng, mang theo hơi ấm và chút đau đớn nhẹ.
Hắn rời môi ra, cười nhẹ: "Thật là vô tâm, chẳng thật lòng chút nào. Ta thấy nàng đang mong chờ phu quân của mình c.h.ế.t đi. Nếu nàng đã nói vậy, ta phải kiểm tra hàng trước đã."
Giang Nguyệt cảm thấy mình đã rất vô liêm sỉ rồi, không ngờ hắn còn vô liêm sỉ hơn. Nàng chui đầu vào n.g.ự.c hắn, giả vờ chết, mặc kệ hắn làm gì cũng không chịu phối hợp nữa.
"Sao không nói gì nữa? Vừa nãy không phải nàng nói nhiều lắm sao? Tiểu quả phụ mong thăng quan phát tài c.h.ế.t phu quân."
Hắn lắc lắc thân thể mềm nhũn trong lòng, hỏi.
Giang Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Tiểu quả phụ xấu hổ đến c.h.ế.t rồi, đừng gọi là tiểu quả phụ nữa, đâu có ai vô liêm sỉ đến mức hôn tiểu quả phụ giữa đường đâu."
"Khi nàng giả vờ ngã vào lòng ta, ta cũng không thấy nàng xấu hổ, bây giờ lại biết xấu hổ rồi sao? Trời lạnh thế này, trên đường chẳng có mấy ai," hắn cười, kéo chặt áo choàng cho nàng, hỏi, "Sao nàng nhận ra ta?"
Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng màn kịch cũng đã kết thúc. Diễn xuất của nàng quá tệ, hắn lại quá lả lướt, nói gì cũng có thể ứng phó được, thật là xấu hổ. Nàng kéo mảnh vải bịt mắt xuống: "Không biết nữa, vừa nắm tay ta là ta nhận ra, rồi ngửi thấy mùi hương, quả nhiên là giống nhau."
"Giống chó thật," Nhiếp Chiếu đỡ nàng lên ngựa, sau đó ngồi phía sau nàng, kéo dây cương, "Chơi trò này với nàng thật chẳng vui chút nào."
"Chàng chơi trò này có vui vẻ gì đâu," Giang Nguyệt lẩm bẩm, không quên hỏi, "Tam ca làm sao biết ta sẽ về vào lúc này, rõ ràng ta không có gửi thư cho chàng." Hơn nữa, dù có gửi thư, thời gian cũng chưa chắc khớp được như vậy.
Nhiếp Chiếu chẳng mấy để tâm, đôi tai của hắn không biết là do lạnh hay vì lý do gì mà ửng lên một màu hải đường: "Dĩ nhiên là ta có tài tiên đoán, chỉ cần tính toán sơ sơ cũng biết được nàng sẽ xuất hiện ngay lúc này."
Giang Nguyệt hỏi xong đã đoán được, có lẽ hắn thỉnh thoảng lại đứng chờ ở cổng thành, thế nên mới có thể bắt gặp nàng một cách tình cờ như vậy. Nhưng nàng cũng không vạch trần, đưa tay lên xoa xoa đôi tai lạnh buốt của hắn, còn không quên khen ngợi: "Tam ca thật lợi hại."
Nhiếp Chiếu nở một nụ cười tự mãn, rõ ràng rất hưởng thụ lời khen ngợi đó.
Giang Nguyệt lấy mảnh vải che mắt vừa gỡ ra lại buộc vào, Nhiếp Chiếu nhìn xuống thấy vậy, có phần ngạc nhiên: "Sao lại đeo lại rồi?"
Dù không nhìn thấy gì, Giang Nguyệt vẫn ngẩng đầu lên theo phản xạ: "Ta đoán tam ca còn chuẩn bị một bất ngờ cho ta, nên giả vờ như không biết."
Nhiếp Chiếu đẩy nhẹ đầu nàng xuống: "Đúng là giả vờ không biết." Giả vờ không biết mà còn nói với hắn! Ngốc nghếch!
Cả năm trời, dân chúng đánh cược kết quả cuối cùng giữa Nhiếp Chiếu và Giang Nguyệt xem ai sẽ thắng, những kẻ cược rằng hai người sẽ đối đầu nhau thì thua thê thảm, còn A Tứ thì kiếm đủ vốn cưới vợ.
Sau khi Giang Nguyệt vào cửa, nàng mới biết được bất ngờ của Nhiếp Chiếu là gì, đúng thật là bất ngờ nhiều hơn niềm vui.
Hắn tự mình ở nhà, dành hai tháng trời làm ra một bộ nội thất hoàn chỉnh, từ tủ quần áo đầy đủ, giường, bàn ghế, thậm chí còn làm cho nàng một bộ trang điểm mới.
Cuối cùng nàng cũng hiểu ra thời gian nàng không có nhà, hắn đã cô đơn đến mức nào.
Nhiếp Chiếu dựa vào khung cửa chờ nàng đánh giá, Giang Nguyệt giơ ngón cái lên khen ngợi, hắn liền ném cho nàng một ánh mắt tình tứ: "Tối nay thử nhé."
Giang Nguyệt chưa kịp phản ứng, thử cái gì chứ?
Không để nàng nghĩ lâu, A Quỳ đã giống như một chiếc kèn nhỏ đang thổi vang, chạy đến khóc như chim sơn ca hồi sinh: "Chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ rồi."
"Ngươi với ai là một nhà hả?" Nhiếp Chiếu chỉ muốn đá hắn ra ngoài, không biết ai đã cho hắn vào nhà.
A Quỳ còn thủ thỉ với nàng: "Gia chủ yên tâm, ta đã phạt A Lan rồi. Lúc hai người không có ở nhà, ta chỉ cho hắn ăn một bữa một ngày, ngài tha thứ cho hắn đi, đừng giận hắn nữa. Huynh trưởng cũng đã đuổi hắn đi làm công không lương hai mươi năm rồi..."
Hắn lải nhải những chuyện đã xảy ra trong thời gian nàng không có ở nhà.
Gaing Nguyệt đã mơ màng suốt mấy tháng, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, như thể nàng đang lơ lửng trên mây, không thực tế chút nào. Nhưng sau khi nghe A Quỳ khóc lóc, nàng như thể từ trên mây rơi xuống đất, cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng. Nàng vuốt ve cái đầu to của A Quỳ, nghĩ thầm đầu hắn thật to và tròn, chẳng trách mặt lại nhỏ như vậy, nhưng đầu này chắc là rỗng tuếch rồi.
Tất cả đã kết thúc, từ khi chống lại quân Lạc Nhiên, bao nhiêu mâu thuẫn đã cuốn theo biết bao nỗi niềm và đau khổ, quá nhiều người vô tội đã mất mạng trong những cuộc đấu tranh vô nghĩa. Đặc biệt khi biết tất cả bắt nguồn từ cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cách đây mười tám năm, cái c.h.ế.t của những con người ấy lại càng thêm nực cười và đau lòng.
Giang Nguyệt và Nhiếp Chiếu mỗi khi nhớ lại, thường gấp những thỏi vàng mã rồi đem đốt. Hai người họ gấp đến nỗi đầy cả tám cái rương.
Nhiếp Chiếu chưa đốt, đợi Giang Nguyệt về để làm cùng.
Việc đốt vàng mã thường diễn ra ở ngã tư đường hoặc bên bờ sông, người ta nói đó là nơi giao thoa giữa hai thế giới, là ranh giới giữa người sống và người chết. Nhưng họ không chọn nơi đó, vì tiền giấy sau khi đốt sẽ bay tứ tung, khó mà dọn dẹp được, mới đầu năm không nên để dân chúng nhớ đến những nỗi đau, nên họ chọn địa điểm gần mộ của Thẩm Liên Thanh.
Có lẽ hắn cũng không nghĩ rằng mình c.h.ế.t rồi vẫn không được yên ổn, lúc nào cũng bị người ta lôi ra nhắc đến. Hắn thích náo nhiệt, chắc hẳn cũng sẽ hài lòng.
Mùa đông giá rét, sương tuyết dày đặc, gió lạnh thổi làm lá cờ hồn phách bay phấp phới trên không như miệng ác quỷ mở rộng, chuông tiễn hồn vang lên trong trẻo, thỏi vàng mã và tiền giấy bị ngọn lửa nuốt chửng, hóa thành những tàn lửa lấp lánh, trông như một con rắn đang cuộn mình mang theo hồn phách, hướng về chân trời xa xăm không thể nhìn thấy.
Khi Giang Nguyệt rời đi, lúa mì trồng trong lư hương vẫn chưa chín. Nàng giao lại cho A Quỳ chăm sóc, A Quỳ đưa lại cho nàng 102 hạt lúa mì. Có lẽ năm sau khi gieo xuống, sẽ thu hoạch được một túi lúa nhỏ. Cứ như vậy năm này qua năm khác, cuối cùng sẽ chất đầy cả kho lúa, mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu, tất cả đều tràn đầy hy vọng mới.
(Hoàn chính văn)