Thư viện Thanh Vân cũng phải tạm dừng hoạt động để làm nơi trú ngụ cho phụ nữ và trẻ em.
Giang Nguyệt cầm số tiền Nhiếp Chiếu để lại cho nàng, đi phát cháo tại thư viện, cảm thán rằng Tam ca vẫn có tầm nhìn xa trông rộng, nếu không có số tiền này, nàng cũng chẳng mua nổi gạo.
Một cậu bé giật mất bánh bao của một bé gái, cô bé đánh không lại cũng không đuổi kịp, tức giận khóc òa. Giang Nguyệt thấy vậy, vội chạy đến khuyên giải, kiên nhẫn nói với cậu bé bằng giọng nhẹ nhàng: “Trả bánh bao lại cho bạn đi, mỗi người chỉ có một cái thôi, ngươi lấy mất thì bạn ấy không có để ăn đâu.”
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Cậu bé giấu bánh bao ra sau lưng, rõ ràng là không muốn trả.
Giang Nguyệt có phần tức giận, trách mắng: “Sao ngươi có thể giật bánh bao của người ta! Nếu ngươi không trả lại, lần sau ta sẽ không cho ngươi nữa!”
Nàng quá dễ nói chuyện, mắt to tròn, người mảnh mai, trông như một tiểu thư yếu ớt không có đầu óc, chỉ biết bị người khác chọc cho phát khóc. Cậu bé chẳng sợ nàng, cũng không nghe lời, còn làm mặt quỷ trêu nàng.
Những ngày qua giúp đỡ an cư lạc nghiệp cho nạn dân, Giang Nguyệt mệt mỏi đến mức chân tay muốn rụng rời. Tâm trạng nàng như đang nhảy múa trên bờ vực cuồng loạn, có thể nói chuyện tử tế đã là biểu hiện lịch sự nhất rồi. Nàng khẽ nhếch miệng, nâng tay lên, dùng vỏ kiếm mạnh mẽ quật ngã cậu bé xuống đất, thậm chí còn đánh thêm vài cái: “Ta đã bảo trả cho bạn ấy, ngươi điếc à?”
Nàng chưa nhận thức rõ sức mạnh của mình, nhưng cậu bé bị đánh thì biết rõ, đau, đau c.h.ế.t đi được! Cậu lập tức sững sờ ngã nhào xuống đất, rồi khóc òa lên.
“Câm miệng! Nín ngay!” Giang Nguyệt quát, “Còn khóc nữa ta xé rách miệng ngươi!”
Cậu bé mím môi, run rẩy đưa bánh bao trả lại.
Giang Nguyệt khoanh tay, cuối cùng cũng hài lòng, quả nhiên cứ dữ dằn một chút là giải quyết được vấn đề.
***
Chúc Thành tiếp nhận nhiều nạn dân như vậy, theo lẽ thường thì Đô đốc Phủ Tây nên có động thái nào đó, nhưng Chúc Thành không đáng để hắn tốn công tốn của, những nạn dân này cũng không đáng để hắn tốn công tốn của. Hoắc Đình Vân suy nghĩ suốt nửa ngày, cuối cùng quyết định phái tiểu công tử Hoắc Minh Ái đến Chúc Thành, để an ủi nạn dân.
Coi như là rèn luyện.
Hoắc Đình Vân có nhiều con trai, tổng cộng chín người, nhưng cưng chiều nhất vẫn là tiểu công tử Hoắc Minh Ái do thị thiếp Trương phu nhân sinh ra.
Chẳng mấy chốc, tin tức về việc Hoắc Minh Ái được phái đến Chúc Thành đã lan khắp phủ Đô đốc.
“Trương thị dẫu sao cũng chỉ là thị thiếp, Hoắc Minh Ái là con của thị thiếp, phụ thân thiên vị thân sơ như vậy, thực sự là mất lòng người mà.” Hoắc Minh Thừa, trưởng tử của Hoắc Đình Vân, chăm sóc bông hoa trong tay, nhàn nhạt nói.
“Ngài là do Vương phu nhân sinh ra, là trưởng tử chính thất, Vương gia là vọng tộc, cho dù Hoắc đại nhân có thiên vị đến đâu, Hoắc Minh Ái cũng không thể vượt qua ngài được.” Phương Tuần, người đã bị gãy chân, đưa phân bón, nịnh hót đáp.
Hoắc Minh Thừa cười không nói, chuyển đề tài: “Nghe nói lần trước ngươi bị Chúc Thành cho một vố lớn, họ thực sự không biết điều.”
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Phương Tuần không khỏi lóe lên oán độc và căm hận.
“Chúc Thành chỉ là một thành nhỏ, nghe nói Thái thú chỉ có một ái nữ? Minh Ái gần đây cũng có ý định nạp một thiếp.”
Hoắc Minh Thừa vô tình nhắc đến việc này, Phương Tuần sững sờ, sau đó hiểu ra, vội cúi đầu: “Đa tạ công tử chỉ điểm.”
“Bản công tử làm sao chỉ điểm ngươi chứ? Đi đi.” Hoắc Minh Thừa nhẹ nhàng phẩy tay, ra hiệu cho hắn rời đi.
Phương Tuần lòng tràn đầy phấn khích, đi gặp Cửu công tử Hoắc Minh Ái, trình bày rằng Lý Hộ có một nữ nhi, quốc sắc thiên hương, tính tình rất thú vị.
Ban đầu, Hoắc Minh Ái không hài lòng với nhiệm vụ mà phụ thân giao cho, một nơi hẻo lánh như vậy, có xứng đáng để hắn đi không? Hiện tại lại hứng thú vô cùng.
Hoắc Minh Ái được cưng chiều, kiêu ngạo nhất, thích y phục lộng lẫy, thích thiếu niên tuấn tú, thích nữ sắc, nếu không có được, liền muốn chiếm đoạt hoặc hủy diệt.
Nếu không phải Lý Hộ đã lớn tuổi, dung mạo bình thường, Phương Tuần chắc chắn sẽ khuyên Hoắc Minh Ái rằng, Thái thú Chúc Thành Lý Hộ, ngọc chất thiên thành, tựa như tiên nhân, là tuyệt sắc hiếm có trên đời, Hoắc Minh Ái có lẽ cũng sẽ không do dự mà ra tay với Lý Hộ.
Lý Hộ là Thái thú của một thành, hắn muốn trả thù, tất nhiên phải trả thù người đó, mới sảng khoái nhất.
Ngày hôm sau, Hoắc Minh Ái liền rầm rộ lên đường đến Chúc Thành. Lý Hộ tưởng rằng hắn đến để mang lương thảo cứu trợ, vui vẻ dẫn đoàn đi dạo quanh thành, từng nơi một giới thiệu.
Hoắc Minh Ái nhìn thấy gương mặt bình thường của Lý Hộ, trong lòng hơi nghi ngờ, Lý Hộ trông như thế này, thì con gái ông ta có thể đẹp đến đâu chứ?
Nhưng hắn vẫn tin vào thẩm mỹ của Phương Tuần, lập tức phất tay nói: “Ngươi không cần đi theo, chúng ta tự đi dạo một vòng, sau đó ta sẽ thượng tấu phụ thân, cứu trợ nạn dân.”
Nghe đến cứu trợ nạn dân, mắt Lý Hộ sáng lên, khách khí theo sau.
***
Đến giờ ngọ, Giang Nguyệt đợi mãi vẫn không thấy Lý Bảo Âm đến gọi nàng ăn cơm.
Trước kia, vào giờ ngọ trước hai khắc, nàng đã phân phát xong vật phẩm buổi sáng, đúng giờ có mặt ở cổng thư viện, rồi kêu la "mệt c.h.ế.t đi được", cả người dựa vào Giang Nguyệt, cùng nhau đi vào phòng ăn của thư viện.
Hiện giờ đã đến giờ cơm mà vẫn chưa thấy đâu.
Giang Nguyệt đoán có việc gì đó làm nàng ấy bị trễ, nên để phần thức ăn sẵn, giữ ấm trên bếp.
Vinh Đại Niên cũng mệt mỏi, tóc tai rối bù, lưng còng, từ bên ngoài bước vào, thấy Giang Nguyệt đang ngóng chờ, liền vội thẳng người lên, biết nàng đang chờ Lý Bảo Âm, liền nhớ lại, nói: “Ta thấy nàng ấy buổi sáng đi đến kho phía tây để kiểm kê vật phẩm, chưa về sao?”
Giang Nguyệt cảm ơn Vinh Đại Niên, cầm hộp thức ăn đi về phía kho phía tây tìm Lý Bảo Âm, sợ nàng ấy đói.
Lấy mình làm gương, cảm giác đói là khó chịu nhất trên đời.
Đến kho, nha dịch đang bưng bát cơm ăn, Giang Nguyệt hỏi về Lý Bảo Âm, mọi người đều lắc đầu: “Sau đó công tử của Đô đốc Phủ Tây đến, nói có lô lương thảo muốn bàn với Bảo Âm nương tử, mời nàng ấy đi, có lẽ giờ ngọ sẽ dùng cơm tại phủ Thái thú?”
Lông mày của Giang Nguyệt dựng đứng lên, da gà nổi khắp người. Trên đường đến phủ Thái Thú, nàng hoàn toàn không nghe thấy rằng Bảo Âm đã quay lại. Công tử của Đô đốc Phủ Tây sao? Người ta nói hắn đã rời thành rồi.
Nhiếp Chiếu từng nhắc nàng rằng Đô đốc Phủ Tây, Hoắc Đình Vân, không phải là người lương thiện, con trai hắn phần nhiều cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì.
“Bọn họ đi khi nào?” Giang Nguyệt leo lên ngựa, buộc hộp thức ăn vào yên, nôn nóng hỏi.
“Chắc là vào giờ ngọ.”
Tức là bọn họ đã rời khỏi thành được nửa canh giờ rồi.
“Các người hãy tìm Bảo Âm trong thành, ta sẽ đuổi theo xem sao.”
Giang Nguyệt không nghĩ ngợi nhiều, giật mạnh dây cương, phi ngựa ra ngoài thành, đuổi theo hướng về Phủ Tây. Hy vọng rằng Bảo Âm chỉ đang ngủ ở đâu đó.
Bình thường, nàng thường chỉ đạt hạng B trong môn cưỡi ngựa, là vì nàng chưa cao, điều khiển một con ngựa trưởng thành có chút khó khăn. Nhưng giờ đây, khi Giang Nguyệt đã cao lớn và mạnh mẽ, kĩ năng cưỡi ngựa của nàng lại vượt trội hơn người khác.
Hoắc Đình Vân đi bằng xe ngựa, có nhiều tùy tùng, tốc độ không nhanh, Giang Nguyệt cưỡi ngựa ít nhất nhanh hơn bọn họ gấp đôi.