Minh Nguyệt Chiếu Ta

Chương 74

Giang Nguyệt tiến tới ôm lấy hắn, giọng điệu nhẹ nhàng, lời nói là để an ủi Nhiếp Chiếu, cũng là để an ủi chính mình: "Lúc muội mười một tuổi, treo cổ không c.h.ế.t được, chắc là trời cao để muội lại để làm việc gì đó. Sau khi muội đi, tam ca đừng đau buồn, hãy nhanh chóng vực dậy tinh thần, muội sẽ đợi huynh trở thành thống soái tam quân, lúc đó huynh nhớ muội thì đốt một nén hương trong lư hương của muội, muội sẽ thấy được.

 

Sau này khi viết gia phả, có thể ghi tên muội vào không, muội biết muội vẫn chưa đủ tuổi cập kê, là yểu mệnh, không thể vào gia phả. Nhưng muội muốn tên muội được viết cùng với tên tam ca, chúng ta mãi là một gia đình."

 

Hắn nghẹn ngào, Giang Nguyệt coi như hắn đã đồng ý, nàng tháo dải lụa trên tóc, cùng hai đóa sen bạc đặt vào lòng bàn tay hắn trả lại, dứt khoát đứng dậy, không quay đầu lại rời đi, để lại bên ngoài trướng một màn bụi khói, sợ rằng nhìn thêm một lần nữa sẽ lại luyến tiếc sinh mạng.

 

Trước mắt Nhiếp Chiếu một màu mờ ảo, hắn dõi theo bóng lưng nàng, không thể giữ lại, chỉ có thể thấy đám bụi cuộn lên trước mắt khi nàng rời đi, sôi sục, mờ mịt, tiêu tan. Hắn ngã trên mặt đất, liên tục nôn ra hai ba ngụm máu, nhưng không thể nôn ra thuốc Giang Nguyệt đã lừa hắn uống.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Cuối cùng, thuốc phát huy tác dụng, trước mắt hắn tối đen.

 

Khi Nhiếp Chiếu tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau, trong trướng đầy người, ai nấy đều thần sắc khó đoán. Bọn họ không dám nhìn thẳng vào hắn, hắn liền biết, Giang Nguyệt đã được thả đi.

 

Hắn ngơ ngác đứng lên, thuốc chưa hết tác dụng, người ngã xuống đất, Tiểu Oa đến đỡ hắn, hắn lại không biết sức lực từ đâu đẩy Tiểu Oa ra, gào lên chất vấn: "Tại sao các ngươi lại thả người ra! Muốn g.i.ế.c nàng sao?!"

 

Mọi người im lặng, Nhiếp Chiếu chống người đứng dậy, tóc tai bết mồ hôi dính lên má, sau cơn giận dữ, chỉ còn lại bàng hoàng và yếu ớt, chạy đi lấy áo giáp của mình: "Các ngươi biết rõ Hoắc Đô đốc sẽ không giúp Chúc Thành, nhưng vẫn thả nàng đi, tại sao? Để dùng m.á.u của nàng khơi dậy lòng căm hận của tướng sĩ, vực dậy sĩ khí sao? Điều này có khác gì g.i.ế.c nàng tế cờ không?"

 

Tiểu Oa rưng rưng nước mắt lại tiến tới định đỡ hắn: "Ca, muội muội là vì bách tính, vì toàn quân tướng sĩ, cũng là vì huynh mà đi. Nàng không đi, sớm muộn gì những người bất mãn cũng sẽ ép nàng đi, đến lúc đó huynh cũng không xong.”

 

Nhiếp Chiếu trợn mắt nhìn hắn, đôi mắt đỏ ngầu, mặc áo giáp: "Ta? Mạng của ta thì sao? Các ngươi bây giờ đi Phủ Tây đi! Đi đi! Đi gọi Hoắc Đô đốc! Xem hắn có chi viện Chúc Thành không! Nàng không có lỗi! Ta chỉ còn lại nàng, ta chỉ còn lại nàng, tại sao các ngươi phải cướp nàng khỏi ta?"

 

Ca ca, tẩu tẩu, cháu trai của hắn, hắn đều không bảo vệ được, hắn chỉ còn lại mỗi Giang Nguyệt, vậy mà cũng muốn cướp đi.

 

Lúc còn trẻ, Đại Tư Tế đã bói mệnh cách cho họ, nói rằng hắn có sao Thất Sát chiếu mệnh, vô cùng hung hiểm, lục thân duyên mỏng, trắc trở nửa đời, nếu trên đời có sao Thất Sát, chỉ xin lấy mạng của hắn, đừng lấy mạng của những người hắn yêu thương.

 

Tiểu Oa lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa: “Ca, muội muội vừa đi Phủ Tây, chúng ta đã thương lượng với Hoắc Đô đốc, không những không trả người, thậm chí còn không muốn thực hiện lời hứa trước đó, kẻ nào dám tiến lên một bước, đều bị b.ắ.n chết, chúng ta rút lui để thương lượng, chỉ đưa bách tính vào Phủ Tây an trí, bọn họ vẫn dùng mũi tên trả lời, chỉ trả Ngưu Lực tướng quân về thôi.

 

Ca, muội muội không thể trở về, bách tính không cứu được, Chúc Thành cũng không giữ được nữa!”

 

Lưu Phương Chí vẫn không chịu bỏ cuộc, cãi lý với gia tộc họ Hoắc dưới thành Phủ Tây, cổ họng suýt bị phá.

 

Tin tức tối qua truyền nhanh, không lâu sau đã lan ra khắp Chúc Thành, Lý Bảo Âm vốn là theo cha đến áp tải lương thực, giờ nghe tin tức, hận đến nghiến răng dắt ngựa, chạy ra khỏi doanh trại. Giang Nguyệt là vì nàng mà chịu tội lớn như vậy, muốn đi cũng phải là nàng đi!

 

Đi Phủ Tây không thể không đi qua Chúc Thành, Lý Bảo Âm vừa cưỡi ngựa đến cổng thành, đã thấy trong thành đã đứng đầy những người hoặc vải thô, hoặc áo quần rách rưới, họ có vài trăm người, giơ cao ngọn đuốc, trong màn đêm như ánh sao rực rỡ.

 

A Tứ đứng ở phía trước, bước tới nói: “Giang Nguyệt phát chẩn cho dân chạy nạn, cứu tế dân chạy nạn, cũng bảo vệ bách tính, họ muốn cùng nhau đi, dù sức mỏng cũng muốn góp một phần sức lực, dù là quỳ xuống xin cũng được, chỉ cần có hy vọng giúp được nàng ấy.”

 

Mẹ nuôi của Giang Nguyệt là Diêu Kim Đệ cùng phu quân cũng mắt đỏ hoe, dìu nhau gật đầu.

 

Hồ Ngọc Nương xoa ngực, cũng giận dữ: “Nếu bọn họ cần tiền, lão nương ta có đầy tiền!”

 

Mắt Lý Bảo Âm đỏ hoe, xuống ngựa quỳ tạ ơn họ, sau đó lặng lẽ lên ngựa, bách tính theo sau nàng ra khỏi thành, từng ngọn đuốc uốn lượn trên đường núi, như một con rồng đom đóm yếu ớt nhưng sáng ngời.

 

Chúc Thành đến Phủ Tây có bốn mươi dặm đường, họ đi đi nghỉ nghỉ, đến sáng hôm sau mới đến.

 

Cửa thành Phủ Tây đóng chặt, canh phòng nghiêm ngặt, không cho họ vào trong, họ đồng loạt quỳ xuống, không ngừng hô vang:

 

“Xin Đô đốc thả Giang Nguyệt!”

 

“Xin Đô đốc thả Giang Nguyệt về!”

 



“…”

 

Nhưng không ai đáp lại.

 

Nhiếp Chiếu chống cột, cố gắng đi ra ngoài.

 

Bên ngoài ánh nắng chói chang, m.á.u đỏ, tường xám, trời xanh, chim chóc bay lượn, yên bình và hòa thuận, như thể không khác gì những ngày trước, điểm khác biệt duy nhất là ngoài kia đông nghịt người đứng.

 

Họ thấy Nhiếp Chiếu, đồng loạt quỳ xuống, phát ra tiếng u u, áo giáp chạm đất âm trầm, đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn, đồng thanh nói: “Chúng tôi nghe lệnh của tướng quân.”


 

Tiếng hô xé tan mây trời, hào khí can vân, chứa đựng vài phần phẫn nộ và hổ thẹn.

 

Nhiếp Chiếu lùi lại một bước, có một cảm giác đau thấu tâm can, không khỏi cười gượng gạo.

 

Uy vọng, lòng quân của hắn là do Giang Nguyệt đổi lấy, có tác dụng gì chứ? Giang Nguyệt không còn, hắn cũng không muốn sống tiếp nữa.

 

Lưu Bị vì Tử Long mà dám ném A Đẩu, trong lòng hắn không có nghĩa lớn như vậy, không nỡ xa rời Giang Nguyệt.

 

Giang Nguyệt nói nàng đáng ra phải c.h.ế.t lúc mười một tuổi, còn Nhiếp Chiếu chẳng phải cũng sống thêm được vài năm? Con người có hai mạng sống, một cái ở thân thể, một cái ở linh hồn, mạng trên linh hồn chết, mạng trên thân thể cũng chỉ là cái xác không hồn.

 

Giang Nguyệt đã cứu sống mạng sống linh hồn của hắn, mạng của hắn là của nàng.

 

Nhiếp Chiếu siết chặt nắm tay, quấn dải lụa Giang Nguyệt để lại quanh cổ tay, giơ kiếm: “Chọn ba nghìn tinh binh, theo ta tấn công Viễn Thành!”

 

Con đường từ Phủ Tây đến Chúc Thành đã bị phong tỏa hoàn toàn, lại còn có trọng binh canh giữ, chỉ có thể vòng qua Viễn Thành, mới có thể tiến vào Phủ Tây.

 

Giang Nguyệt dù sống hay chết, hắn đều sẽ mang nàng trở về.

 

Lưu Phương Chí trúng mấy mũi tên, nằm thoi thóp trên giường, nghe thấy tiếng hô bên ngoài, biết ngay Nhiếp Chiếu muốn xuống phía nam tấn công Viễn Thành, bước này là phản loạn! Nhưng lúc này ngoài cách đó ra, không còn cách nào khác để bảo vệ bách tính Chúc Thành.

 

Ông ta nghĩ chỉ cần trung quân ái quốc, dù có hoạn quan làm loạn, chậm trễ thời cơ chiến đấu, Chúc Thành không giữ được cũng không sao, họ chỉ cần giữ lại một hơi, dẫn theo bách tính lui tránh, sớm muộn sẽ đánh quay về, nên ông không chịu giao Giang Nguyệt ra, nhưng ông chưa từng nghĩ đến những quyền thần này lại nhẫn tâm như vậy, đến cả bách tính trong thành cũng không cần, bọn họ định để bách tính lại trong thành chờ chết!

 

Nếu không phải Giang Nguyệt lần này quyết liệt ra đi, sợ rằng đợi đến khi  Chúc Thành thực sự không giữ được mới rút lui thì đã muộn rồi.

 

Ông giơ tay lên, gọi phó tướng: “Giờ Nhiếp tướng quân đi xuống phía nam Viễn Thành, chúng ta phải tìm cách cầm chân Lạc Nhiên, gom góp một ít vàng bạc, giả ý đầu hàng, chờ đánh hạ Viễn Thành, di dân rồi mới quyết chiến.”

 

Phó tướng do dự: “Nhưng giả ý đầu hàng, sứ giả e rằng đi mà không về, ai làm sứ giả…”

 

Ngoài trướng truyền đến từng đợt hỏi thăm, là người trong thành đến, Lưu Phương Chí tạm dừng giọng, truyền nói: “Mời vào.”

 

Màn cửa bị vén lên, Ban Nhược một thân váy trắng, cầm quạt đi vào, nụ cười rạng rỡ, có một vẻ đẹp mờ ảo khó phân biệt nam nữ, làm lay động thần trí của mọi người: “Sao tướng quân không cân nhắc đến ta? Ta chẳng qua chỉ là một gã nam kỹ, c.h.ế.t cũng chẳng đáng tiếc.”

 

***

 

Giang Nguyệt bị áp giải vào Vườn Thú, ném vào một cái lồng trống, bốn phía chó dữ gầm rú, khiến người nghe cảm thấy lạnh sống lưng, Hoắc Đô đốc nghiến răng nghiến lợi, bỗng cười nham hiểm: “Cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta, nỗi đau của con ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi chịu gấp trăm lần!”

 

Giang Nguyệt đã đến đây, biết rõ kết cục của mình, nàng ôm vai ngồi xổm trên đất, cười khinh bỉ: “Ngươi có biết con trai ngươi Hoắc Minh Ái cuối cùng có kết cục thế nào không? Hắn bị ném xuống vách đá, có nhiều chó hoang lắm, cắn nát thành từng mảnh, giờ chắc đều đã thành phân rồi, hắn làm nhiều điều ác, thật đáng đời!” Nói xong, bỗng không nhịn được mà bật cười.

 

Hoắc Đô đốc thấy nàng cười mà lửa giận bốc lên, mạnh tay ném tách trà về phía nàng, rồi độc ác nói: “Người đâu, thả chó vào! Hôm nay thả một con, mai thả hai con, ngày mốt thả ba con, ta muốn xem ngươi chịu được mấy ngày.”

 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất