Chương 027: Vụ làm ăn của Vân Chiêu. (3)
“ Ha ha ha, chàng hậu sinh này kém quá đấy, cậu xem chàng hậu sinh trọc đầu ăn liền hai bát.”
Vân Chiêu lườm chưởng quầy một phát, tên này đã mất vệ sinh lại còn làm phiền người ta, đang ăn mà như có ruồi vo ve bên cạnh thì ai mà chịu nổi, y chuẩn bị trở mặt.
“ Một bát mỳ 200 đồng, khách quan dùng bạc hay tiền đồng để trả? Nói trước nhé tiểu thái gia của huyện Lam Điền có lệnh, một quan là 1000 đồng, thiếu một đồng sẽ bị quan phủ hỏi tội. Khách quan không muốn bị nha dịch kéo đi chứ?”
“ Vị tiểu thái gia của chúng tôi thích đánh người lắm.”
Người ta thấy Vân Chiêu vừa có vẻ tức giận là bê ngay huyện lệnh 8 tuổi ra, dù huyện lệnh giờ không còn 8 tuổi nữa, nhưng họ cứ thích nói như thế, vì nghe rất oai.
Ở đâu trong thiên hạ này có huyện lệnh 8 tuổi không? Lấy đâu ra, không phải nghĩ.
Có điều một bát mỳ chẳng có lấy miếng thịt nào mà dám thu 200 đồng, ngang với ăn cướp.
Đi từ phương bắc về, tung hoành khắp thảo nguyên rồi giờ mới lần đầu tiên gặp kẻ dám cướp của mình, chả hiểu sao lửa giận của Vân Chiêu liền biến mất sạch.
Vân Chiêu nhìn phó dịch gom đống tiền đồng lên bàn trả tiền cho huynh đệ mình, cười ha hả:” Một bát mỳ 10 đồng, thu thêm một đồng tiểu gia đập gãy chân chó của ngươi.”
Đáng lý mà nói đoàn người Vân Chiêu có tới 200 người, uy thế cỡ này không ai dám cãi lời, nhưng mà chủ quán cơm vẫn cười được.
“ Này nhé, nhà chúng tôi 17 khẩu, ngay cả cha mẹ mỗ gia, thêm vào nhi tức phụ mới tiến môn đều ra phục vụ các vị ăn mỳ, sao một bát mỳ lại chỉ có giá 10 đồng.”
“ Chàng trai, nói cho cậu biết, đây là huyện Lam Điền, là nơi có vương pháp, đám lưu tặc các người từ phương bắc đi tới, theo lý mà nói sẽ bị đánh chết tươi, hỏi xung quanh đây đi, tặc khấu vào huyện Lam Điền, giết! Tiểu thái gia nói thế đấy ... Chẳng qua lão hán tham vài đồng mới cho các ngươi ăn mỳ ở đây.”
“ Ngoan ngoan giao tiền đi, sau đó mau mau cút xéo, trên đường thấy đại cô nương tiểu tức phụ xinh xắn đừng có mà nảy sinh tâm tư méo mó, các người tới đây làm ăn, chớ để mất luôn cả mạng.”
Vân Chiêu càng nghe dọa dẫm càng vui, miệng cười ngoạc tới tận mang tai rồi, y cao hứng, thực sự cao hứng.
Con mẹ nói chứ, đây mới là người Quan Trung, tham lam, cậy mạnh, lại còn bố láo bất chấp lý lẽ.
Cái tên chủ quán này rất ngu xuẩn, bên mình đông như thế, chẳng lẽ ông ta không nhìn ra bên nào mạnh bên nào yếu?
Chẳng lẽ có bốn thằng nhi tử cao lớn đang vật mỳ kia thì đánh được 200 người?
Vân Dương mút xong miếng mỳ cuối cùng, thấy chủ quán lải nhà lải nhải với Vân Chiêu, đi tới tóm lấy cổ áo, ném một phát chủ quán béo tốt bay vèo ra ngoài.
Nhìn thấy đám nhi tử quát tháo xông tới, chủ quán bị ngã xây xẩm mặt mày quát lớn bò dậy ngăn cản, dang tay ra không cho bọn chúng liều mạng với Vân Dương.
Sau đó có một bà già chân nhỏ mặc áo bôn đen không biết kiếm đâu ra cái cồng vỡ, gõ "cheng cheng cheng" rất là hứng khởi.
Vân Chiêu cũng ngăn cản phó dịch muốn biến chủ quán cùng đám con của ông ta thành sợi mỳ, đứng trong đám đông cười híp mắt xem rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì.
Nhìn một đám nhân mã mặc quần áo đen xì xì từ mỗi con đường tràn ra như kiến cỏ, mặt Vân Dương bắt đâu nghiêm túc, bóp tay vẻ cổ khởi động, Vân Quyền rút đao ra nhổ bãi nước bọt rửa đao, đám phó dịch xếp thành đội hình chiến đấu, vây chặt Vân Chiêu vào giữa, chỉ cần đợi lệnh sẽ táu máu nơi này.
Vân Dương thấy Vân Chiêu không hề có ý rời đi, rống lớn:” Phòng bị.”
Xoẹt xoẹt xoẹt, đám phó dịch rút đao đêu tăm tắp, càng có người lấy từ gầm xe ra thuẫn bài, trường mâu, cung tiễn, hỏa thương, cứ 12 người thành một tổ, lật bàn tạo thành quân trận phòng ngự.
“ Lưu khấu giết tới rồi ...”
Cũng không biết là ai hô lớn, Vân Chiêu thất vọng, y lo lắng mình nhìn thấy cảnh một đám đông khóc lóc ôm con ôm cái bỏ chạy như tổ kiến vỡ.
Í, đám người này tuy có hơi lùi lại một chút, nhưng mà không giải tán, bọn họ vẫn cầm chắc xiên gỗ, cuốc thuổng gậy gộc trong tay.
Vẫn vây kín mít đám người Vân Chiêu.
“ Này, chắc là nửa số người ở vùng này tới rồi đấy nhỉ?” Vân Chiêu hỏi nhỏ Vân chưởng quầy:
Vân chưởng quầy đáp nhỏ:” Chắc là ra hết rồi, thiếu gia nhìn xem, có cả ông già tóc trắng lẫn thiếu niên 10 tuổi, lão nô thấy là toàn bộ nam đinh đã tới rồi.”
Vân Chiêu gật gù:” Không tệ, nửa tuần hương thôi mà làm được điều này, khá lắm.”
Trong lúc Vân Chiêu và Vân chưởng quầy thì thầm với nhau, một người trung niên mặc thanh sam râu ba chỏm khá tiên phong đạo cốt rẽ đám đông đi tới.
Chắp tay với Vân chưởng quầy:” Vị đại vương này, không biết ngài từ đâu tới, đi tới đâu, tục ngữ nói, mãnh long không áp địa đầu xà, nếu tới huyện Lam Điền ta, nên làm ăn phát tài, rời đi bình an mới đúng.”
“ Chỉ cần ngài không ức hiếp người bản địa, không ai cản trở đường phát tài của ngài, cho dù ngài đi công phá thành Tây An, cũng không liên quan gì tới bách tính cùng khổ chúng tôi. Nếu các ngài đoạt được thiên hạ, chúng tôi sẽ nộp thuế cho các ngài là được.”
“ Vấn đề là hôm nay ngài đánh Lưu Lão Phì, không trả tiền mỳ cho người ta, vậy là không đúng rồi. Vị đại vương này, xin nghe lão hủ khuyên một câu, thứ trong tay các vị có thể hoành hành ở nơi khác, còn ở huyện Lam Điền này thì không được đâu, ngoan ngoãn trả tiền cơm đi, bồi thường ít tiền thuốc thang cho Lưu Lão Phì, chuyện này coi như qua, thế nào?”
Vân Chiêu đứng trong đám đông hô lớn:” Tiểu gia người đông thế mạnh, đủ giết sạch các ngươi.”
Trung niên thanh sam nghe vậy ung dung chỉ Vân Chiêu:” Chàng trai trẻ thật không biết nặng nhẹ, khi tới đây không nghe ngóng xem huyện Lam Điền là chỗ thế nào à?”
“ Huyện tôn nhà lão hủ tuổi cũng không lớn, nhưng mà tính thì nóng lắm, không cho phép ai ức hiếp hương thân, trong tay các người có hỏa khí, huyện tôn cũng có, bao năm qua đám lưu tặc bị huyện tôn chặt đầu đều vì nhòm ngó lương thực của huyện Lam Điền ta.”
“ Bọn ta không chọc các vị, không đụng chạm vào các vị, là các vị cố ý gây sự, vậy đừng trách huyện tôn nhà lão hủ khiến các người đoạn tử tuyệt tôn.”
“ Nào nào, không phải các ngươi có hỏa khí à? Trước tiên bắt đầu từ lão hủ, nhắm chuẩn vào, cứ ngực mà bắn, hôm nay các ngươi giết không được ta, ta giết các ngươi.”
Lão già đó càng nói càng khí thế, còn dương dương đắc ý rống lên với đám đông:” Các hương thân, mọi người nói có đúng không?”
“ Đúng, đúng, giỏi thì giết đi.”
“ Lão phu năm nay 80 rồi, chưa từng thấy hỏa khí, nào bắt thử phát xem ghê gớm tới đâu.”
Vốn có nhiều người vẫn còn khiếp sợ, nghe lời này ùn ùn ưỡn ngực kéo tới chờ chết!
“ Có giết không?” Vân Dương lấy vai huých Vân Chiêu đang cười như hoa nở:
Vân Chiêu đá hắn một phát:” Ngươi nghĩ đây là đại thảo nguyên chắc? Mẹ nó, toàn con dân của lão tử, giết cái chó gì, giết rồi ai trồng lương thực, ai nộp thuế?”
Vân chưởng quầy hơi lo rồi:” Hay là báo tên thiếu gia ra?”
Vân Chiêu lườm ông ta:” Sau này đừng theo ta ra ngoài nữa, càng già càng hồ đồ, lá gan những người này do bản thiếu gia tốn bao năm mới nuôi dưỡng lên được, giờ làm họ nhụt chí, vậy ta vất vả phí công à?”
Vân Quyển vươn dài cổ nhìn:” Đánh không được, giết không được, vậy phải làm sao? Ngươi xem bọn họ ép tới rồi.”
Vân Chiên tặc lưỡi liên hồi, nhìn chủ quán cơm lau khô máu mũi, tay cầm bồ cào Trư Bát Giới, đứng trước đội ngũ uy vũ như đại tướng quân, vô trách nhiệm đẩy Vân chưởng quầy ra ngoài:” Đầu hàng thôi, ngươi đi lên đền tiền, xin lỗi ... Ừm, ăn nói nhũn nhặn vào, sở trường của ngươi mà, làm đi.”