Minh Thiên Hạ

Chương 052: Ái tình tam thập lục kế. (2)

Chương 052: Ái tình tam thập lục kế. (2)
Vân Chiêu nổi giận không tiện đập phá công đường của mình, đành phát tiết lên đám trộm bị xích ngoài cửa cảnh cáo người khác.
May mà tri phủ Lao Như Ý gửi thư tới làm Vân Chiêu nguôi giận phần nào, Lao Như Ý ở trong thư nói, Cao Khởi Tiềm rất bất mãn với Lô Tượng Thăng, vốn chức Tuyên Đại tổng đốc này là của binh bộ thượng thư Lương Đình Đống đã đút tiền cho hắn, không hiểu vì sao hoàng đế lại trao cho Lô Tượng Thăng.
Lô Tượng Thăng sau khi được chức vị này, chẳng những không đút tiền cho hắn, còn liên tục chất vấn chiến lược của hắn, sau khi nhiều lần đàn hặc Lô Tượng Thăng không có kết quả, hắn dùng thủ đoạn hèn hạ này làm khó Lô Tượng Thăng.
Đọc thư tới đó Vân Chiêu không khỏi nghĩ tới bộ dạng nghèo khó của Lô Tượng Thăng, hi vọng một quan viên ngay cả gia quyến còn không chiếu cố đi hối lộ, thế mà Cao Khởi Tiềm cũng làm ra được.
Giờ có thể làm nguôi giận của Cao Khởi Tiềm chỉ có hai hoạn quan ... Trương Vân Hán và Hàn Tán Chu!
Khi hoàng đế phái Cao Khởi Tiềm giám sát biên trấn tây bắc, từng phát ba nghìn thẻ ghi công, bất kỳ tướng lĩnh nào lấy được thẻ ghi công là có cơ hội thăng tiến, mà ba nghìn thẻ ghi công này do hai người quản lý.
Trương Vân Hán xưa nay là tâm phúc của Cao Khởi Tiềm, còn Hàn Tán Chu thì có chút khí tiết, nhiều lần vì Lô Tượng Thăng mà va chạm với Cao Khởi Tiềm.
Lao Như Ý cho rằng, chỉ cần lôi kéo được Trương Vân Hán vào vòng tròn Quan Trung này, Cao Khởi Tiềm một tay vỗ không kêu, khí đó bốn phía gây áp lực, Lô Tượng Thăng sẽ có được quân khí cần thiết.
Ngoài ra ông ta còn cho Vân Chiêu biết, Trương Vân Hán cưới thê tử ở Nam Kinh, còn có hai nhi tử, nếu như gửi thư cho Trương Đạo Lý trước là tri phủ Tây An, nay là Nam Kinh lại bộ thượng thư, ông ta sẽ giúp Vân Chiêu móc nối với Trương Vân Hán.
Sau đó mới tiếp xúc với Cao Khởi Tiềm thì thuận lợi hơn nhiều.
Mặc dù Vân Chiêu rất ngạc nhiên chuyện thái giám vẫn cưới vợ sinh con được, có điều không bận tâm, chiếu theo biện pháp Lao Như Ý để làm.
Nếu như không thể mua chuộc được Trương Vân Hán, y sẽ giết kẻ này để Sùng Trinh phái kẻ khác tới, xem xem có mua thuộc được không.
Quay về Vân gia trang tử, chỉ hít không khí quen thuộc ở nơi này làm tâm tình của Vân Chiêu đã tốt hơn nhiều.
Nhất là về tới tiểu viện của mình, nhìn thấy Tiểu Sở cầm bát thịt hấp lớn ngồi trước bếp ăn ngon lành, tâm tình càng tốt.
“ Oa, ngươi gầy đi rồi.” Tiểu Sở chấn kinh tới nỗi rơi luôn cả đũa, nàng cữ nghĩ Vân Chiêu sẽ béo hơn, sắp thành lợn rồi cơ, không ngờ thành thiếu niên khá vừa mắt, nếu không gặp nhau ở đây làm nàng đoán ra thân phận của y mà gặp ngoài đường thì nàng đã không nhận ra rồi:
“ Ngươi thì trở nên xinh đẹp hơn nhiều.” Vân Chiêu phong độ nói, còn cố ý hóp bụng ưỡn ngực lên nở nụ cười thật thích hợp để Tiểu Sở khen mình nhiều hơn nữa:
Tiểu Sở mắt hấp háy: “ Này có thể bảo tiểu thiếp xinh đẹp của ngươi làm cho ta thêm ít bánh điểm tâm không?”
Nụ cười trên mặt Vân Chiêu lập tức biến mất, né tránh không nhìn Tiền Đa Đa đang bận rộn trong bếp, mặt nghiêm nghị ho khẽ một cái:” Nên đi thỉnh an mẫu thân rồi.”
….. …..
Trăng non như móc câu, Ngọc Sơn chính là con cá voi lớn.
Cũng chẳng biết Hằng Nga trên cung trăng có phải là mồi câu hay không?
Vân Chiêu trở mình nhìn Ngọc Sơn dưới ánh trăng, suy ngẫm quan hệ giữa Ngọc Sơn và trăng.
Cùng lúc đó một Hằng Nga mỹ lệ đang leo tường.
Thân thủ của nàng nhanh nhẹn, sau khi leo lên bờ tường, sau đó bám lấy cành thạch lựu vừa mọc lá non, đu lên thân cây rồi tuột xuống.
Sau đó như tiên tử bước đi trên mặt nước tới trước cửa sổ của Vân Chiêu, một tay ấn lên cửa sổ, váy sa trắng muốt như đóa hoa quỳnh nở rộ, chớp mắt xòe ra rồi khôi phục lại.
Trong phòng không thắp đèn, nhưng nàng vẫn hết sức thuần thục tới bên giường Vân Chiêu, nhảy một cái cưỡi lên người y.
Ghé người xuống thì thầm bên tai: “ Vân thị tiểu thiếp Tiền Đa Đa tới hầu hạ tướng quân.”
Vân Chiêu ngây ra nhìn, nha đầu này rõ ràng cố ý, y phục bằng tơ trắng như tuyết, eo nhỏ dải lưng làm nổi bật lên đường cong đầy sức sống của thiếu nữ, đồi ngực nảy nở vun tròn khiến người ta mê đắm, khuôn mặt tuyệt mĩ phối hợp với đôi mắt long lanh sáng dưới ánh trăng càng khiến Vân Chiêu chỉ muốn kéo nàng ôn siết vào lòng, đáng tiếc cựa người mấy lần mấy lần không thoát ra được, bực tức nói:” Có giỏi thì đừng ngồi lên chăn, cũng đừng giữ tay ta, đã ăn mặc như hồ ly tinh tới đây quyến rũ ta lại không cho ta làm gì là ý gì?”
Tiền Đa Đa cười khúc khích:” Người ta còn hi vọng được thiếu gia vén khăn đỏ, uống rượu giao bôi, sau đó ở trong chăn gấm mới giỡn uyên ương, trình tự không thể lẫn lộn nhé, cô nương trong thanh lâu ra chỉ mong được có thế thôi.”
“ Lời của Tiểu Sở hôm nay làm nàng tổn thương à?”
“ Hừ, thiếu gia ngài nghĩ ta chấp một con nha đầu ngốc sao?”
Vân Chiêu khẽ lắc đầu:” Theo ta biết, nàng chưa bao giờ là một nữ nhân rộng lượng.”
Tiền Đa Đa ngửa mặt cười, cái cổ trắng nõn như cổ thiên nga, Vân Chiêu nuốt nước bọt, y rất muốn hất tung chăn ra, đè con hồ ly tinh này xuống dày vò một phen.
“ Điều đấy chứng tỏ con nha đầu ngốc đó kỳ thực không hề ngốc, hôm nay nghe nó nói ra lời ấy, ta rất vui đấy.”
“ Vui à? Nàng sắp tức chết thì có, có định giết chết chủ phó họ không?”
Tiền Đa Đa buông hai tay Vân Chiêu ra, nhưng tay ngọc lạnh băng lại bóp cổ y:” Thiếu gia người cho rằng ta nên giống như nữ nhân khác vì kim quy tế như người mà phải đấu sống chết à?”
Vân Chiêu mỉm cười tự tin:” Ta thấy mình hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của kim quy tế.”
“ Theo lý mà nói, một nữ nhân từ thanh lâu ra như ta gặp phải kim quy tế như thiếu gia thì phải bám chặt không buông, đúng không? Nhưng ...”
“ Nhưng làm sao, nàng không muốn?”
“ Thứ tốt luôn hiếm, thứ hiếm luôn trở nên quý giá, mà thứ quý giá thì ai cũng muốn cả, sao ta có thể là ngoại lệ? Có điều ta biết, thứ cầu xin mà có được thì không đáng tin cậy, sẽ làm ngươi thấy mình ở phía trên, cho nên ta đẹp thế này, phải là ngươi cầu xin ta mới đúng.”
“ Vì sao hôm nay nàng lại tự tin như thế?”
Tiền Đa Đa cười thần bí:” Vì hôm nay ta tìm được cơ hội ôm Phùng Anh.”
“ Ôm Phùng Anh à? Thế thì liên quan gì chứ?” Vân Chiêu không hiểu:
“ Có đấy, cô ta nặng lắm, như ôm cái cục sắt vậy, là nữ nhân mà ngực chẳng nở, mông chẳng thấy, da thịt sờ thấy cả cơ bắp, chỉ có mỗi cái mặt thanh tú là có thể lấy ra lừa người ta thôi, là nữ nhân mà nói thì cô ta quá thất bại, đâu giống như ôm ta trong lòng như ôm ngọc mềm vậy.” Tiền Đa Đa hếch cãi cằm nhỏ lên:” Từ bản tính của nam nhân các ngươi mà xét, ngươi tất nhiên phải thích ta rồi, ôm cái cục sắt như Phùng Anh, ngươi sẽ có cảm giác nam nhân ôm nam nhân! Phì ... Thật buồn nôn.”
Vân Chiêu không còn ý định thoát khỏi sự khống chế của Tiền Đa Đa nữa, vì biết có thoát được thì tối nay cũng chẳng làm được gì:” Cho nên nàng không thèm bận tâm?”
Tiền Đa Đa lắc đầu, giọng có chút sa sút:” Không hề, ai xem thường cô ta sẽ bị thua thiệt ngay, loại người từ nhỏ đã kiên cường bất khuất đó không chịu cúi mình trước ai. Là một nữ nhân, cô ta thất bại rồi, có điều là một con người, vừa kiên cường lại biết trở nên khôn ngoan, tương lai của cô ta là vô hạn.”
“ Ta không biết Tần tướng quân ở Thạch Trụ dạy cô ta cái gì, có điều nhìn cô ta dửng dưng bình thản, hình như chẳng có tí cảm giác nguy cơ nào, vì cô ta có thân phận giá trị, cô ta biết, không ai tranh được với cô ta, ít nhất ở Vân thị này, cô ta có giá trị vô cùng, con nha đầu ngốc Tiểu Sở đó không hiểu, còn sợ ta tranh giành với tiểu thư của cô ta, ta tranh nổi sao?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất