Chương 055: Bản chất của cường đạo. (1)
Vân Chiêu cũng biết vệ sở thời Minh mạt tuyệt đại đa số nát lắm rồi, người có bản lĩnh kỳ thực chạy hết đi làm cường đạo, ở lại đúng là nông dân an phận thủ thường không có ý chí đấu tranh: “ Lục thúc, nhà ta đời đời làm cường đạo, sao ngay cả vũ khí cũng không hoàn chỉnh?”
Vân Mãnh, Vân Giao, Vân Báo, Vân Tiêu nhất loạt nhìn Vân Phúc, không ai nói gì.
Phúc bá vẫn cái bộ dạng đủng đỉnh, bập vài hơi thuốc mới nói, cả nội dung trả lời cũng chẳng có gì thay đổi: “ Muốn vũ khí trong kho à, lấy đầu Thát tử hay giặc Oa tới đổi.”
Vân Tiêu ho một tiếng: “ Phúc bá, đó là lời tổ tiên truyền tới, chúng ta đều biết, tình hình bây giờ khác xa khi đó rồi, Thát tử ở ngoài khẩu, giặc Oa không thấy đâu nữa, ông bảo bọn ta đi đâu mà lấy đầu bọn chúng.”
Phúc bá cười lạnh:” Các ngươi trước kia đâu phải là không có vũ khí.”
Vân Tiêu há miệng định nói gì đó, cuối cùng vỗ đùi một cái quay đi không nói thêm câu nào.
Vân Chiêu thấy Vân Báo, Vân Giao đỏ mặt tía tai, Vân Mãnh thì gãi đầu sồn sột, không hiểu ra sao, nhìn Phúc bá đợi trả lời.
Phúc bá phả ra mấy hơi mới nói:” Trước kia có tên bạch diện thư sinh Tôn Truyền Đình, tùy tiện đào một cái hố ở Bạch Mã dịch, thế là chôn sống bảy trăm cái thứ hảo hán rắm chó như Lục thúc của ngươi. Khi phụ thân thiếu gia tới Bạch Mã dịch thì Nhị bá, Ngũ thúc, Lục thúc của người cùng Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao, Vân Tiêu đang kéo lu làm đường đấy.”
“ Nếu không phải chúng thường ngày ác danh không lớn, đoán chừng cũng bị chôn dưới lòng đường rồi. Phụ thân của thiếu gia phải tặng cho thái giám Hoàng Ngọc Sinh hai bức tượng Phật bạch ngọc, mười tám thếp lụa là gấm vóc người ta mới chịu nhận lời thả người.”
“ Cứ tưởng Tôn Truyền Đình sẽ nghe lời, kết quả lại bị Tôn Truyền Đình bắt chẹt 3000 lượng bạc, 700 gánh lương thực để sửa đường, nên mới giữ được mạng.”
“ Thiếu gia, sau này cùng Đại nương tử về Tây An sẽ đi qua Bạch Mã dịch, tới đoạn đường đó thì nhìn kỹ một chút, đó là tâm huyết của đám Lục thúc người đấy.”
Đám Vân Mãnh xấu hổ tới độ hận không thể đào cái hố chôn luôn bản thân.
“ Tôn Truyền Đình à?” Vân Chiêu thốt lên, không phải là một cái tên xa lạ nữa, đây cũng là danh nhân Minh mạt:
“ Đúng thế, tiến sĩ, tri huyện Trường An.”
“ Ông ta đào cái hố thế nào?”
Phúc bá bất chấp sắc mặt đám Vân Mãnh, cứ đều đều đầy vẻ mỉa mai kể: “ Có nông phu vô tình đào được một viên dạ minh châu bất thế, dạ minh châu được đặt trong hộp viết --- Chỉ đại anh hùng mới có được. Sau đó các đại anh hùng ở huyện Trường An, huyện Lam Điền ùn ùn kéo tới, cũng chẳng biết là ai ra tay trước, cái đám tự nhận mình là đại anh hùng, đại hào kiệt ấy chém giết nhau long trời lở đất ở Bạch Mã dịch ... Tôn Truyền Đình dẫn đám bộ khoái huyện Trường An cùng thủ quân thành Tây An bao vây Bạch Mã dịch ... Sau đó đao phủ chém đầu mà oằn tới mấy chục thanh hổ đầu đao.”
“ Tôn Truyền Đình chẳng tốn một xu, thu hoạch lượng lớn vũ khí, sau đó đưa thợ rèn tới rèn lại thành búa thành đục thành xẻng, giao cho đám đại anh hùng thúc bá của thiếu gia, lệnh họ trong vòng 6 tháng phải làm được 70 dặm đường bị lũ làm sụt lở cản trở giao thông từ Quan Trung tới Thục Trung.”
“ Người ta chẳng những thăng quan, lại còn phát tài, được cả danh, bách tính đương địa nghe tên Tôn Truyền Đình không ai là không giơ ngón cái lên, đạo tặc nghe thấy tên Tôn Truyền Đình thì lủi như chuột. Cũng may là Tôn Truyền Đình điều đi rồi, nếu như người đó còn ở Tây An thì mấy vị thúc bá của thiếu gia bây giờ, ha ha ha .... Thiếu gia nghe chuyện này xong có muốn làm cường đạo không?”
Vân Chiêu mắt chữ O mồm chữ A nhìn vấy vị thúc thúc vừa nãy còn trông giống anh hùng hào kiệt đầu đội trời chân đạp đất, giờ không khác mấy tên ngốc, cái bẫy ngu ngốc ấy mà cũng có người dính à, có điều chí của y không đổi:” Ta vẫn muốn làm cường đạo.”
Phúc bá lại trầm tư hút thuốc, mãi lâu sau mới thở hắt ra: “ Cũng được, thời buổi này làm cường đạo cũng là một con đường sống. Có điều thiếu gia à, nếu như người gặp phải loại nhân vật như Tôn Truyền Đình thì đừng quan tâm gì nữa, cứ quay đầu chạy là được. Cường đạo mà, chính là để ức hiếp kẻ yếu, đó mới là bản chất của cường đạo, ôm đầu bỏ chạy chẳng mất mặt, mạch âm tộc nhà ta chạy mấy trăm năm rồi, thâm sơn cùng cốc nào chưa tới, phương diện này ai bì được nhà chúng ta.”
“ Thiếu gia, lão nô dạy cho người một kế nhé, nếu tới lúc đó chẳng may không chạy thoát, thiếu gia giả vờ là bách tính bị sơn tặc bắt, nói không chừng qua được đấy, có người dùng rồi, rất hiệu quả.”
Đám Vân Tiêu mạnh miệng khoác lác bị Phúc bá không chút khách khí dùng lời lẽ cay nghiệt nhất mỉa mai châm chích một phen, kẻ nào kẻ nấy cúi đầu gục mặt, nào còn bộ dạng hào khí ngút ngàn như lúc Vân Chiêu mới tới, cũng không dụ dỗ y đi làm cường đạo nữa.
Giờ Vân Chiêu mới hiểu vì sao mẹ đối diện với Vân Mãnh luôn có bộ dạng cao ngạo như vậy, cũng hiểu vì sao mẹ thản nhiên cắt xén tiền lương của âm tộc, mà đám người này không những không bất mãn, còn càng cung kính với mẹ.
Y cũng hiểu thêm một chuyện, sơn tặc là cái nghề vô cùng nguy hiểm, giống các nghề khác, chỉ có mấy người đứng đầu mới hưởng thụ được quyền lực, mỹ nhân, mỹ tửu ... Còn lại chỉ đều đi nạp mạng.
Phúc bá nói phải lắm, bản lĩnh lớn nhất của cường đạo là bỏ chạy.
Vân Chiêu thấy tương lai mình phải quán triệt tôn chỉ này, cho tới khi leo lên làm đại tặc khấu có trăm vạn tiểu đệ.
Bài học này phải ghi nhớ.
Vương triều Chu Minh mặc dù đã thủng lỗ chỗ, mặc dù đã tan nát lắm rồi, nhưng vẫn có nhân tài đông đúc, nhiều người nguyện vì cái vương triều này rơi đầu.
Nếu như mình không may gặp phải nhân vật cỡ Tôn Truyền Đình, với tố chất đám sơn tặc này, mình khả năng thành đá lót đường cho người ta, cuối cùng đưa lên đài hành hình, bị quỷ đầu đao chém xoẹt ...
Chuyện làm cường đạo này phải tính toán cân nhắc thật kỹ càng, về cái lợi, rõ ràng, sống tự do tự tại, không chịu ước thúc của luật pháp, phải nộp lương nộp thuế, bất lợi là cường đạo lúc nào cũng bị người ta rình rập chặt đầu, không thể yên tâm mà cầy cấy trồng trọt.
Lương thực trồng trong khe đá mọc một cách èo uột, miễn cưỡng sống được thôi, đã thế còn bị dã thú phá phách, trong đó lợn rừng chắc chắn là thứ gây hại lớn nhất.
Cho nên cường đạo trong núi muốn có miếng ăn phải chăm chỉ đi cướp, khi không cướp được thì cửa sau chính là dựa vào trong nhà ủng hộ.
Vân Chiêu theo Vân Mãnh đi khắp sơn trại, nhìn thấy vô số thân thích cường đạo bộ dạng nghèo đói tàn tệ, lòng lạnh ngắt.
Không thấy cảnh uống rượu bát to, ăn thịt miếng lớn như trong phim ảnh, mà thấy cảnh dưới ánh mặt trời lật áo bắt rận ăn, gầy gò ốm yếu như nạn dân, bệ rạc ủ ê, đó mới là hình ảnh chân thật nhất của cường đạo.
Tới giờ ăn cơm, Vân Mãnh hạ lệnh giết một con dê, chủ nhân con dê là thiếu niên chắn trước mặt con dê nói, giết hắn cho thiếu gia ăn, dê gầy lắm, chẳng có tí mỡ nào.
Vân Chiêu nhìn thiếu niên đó một lượt, thấy hắn còn ít mỡ hơn dê, thế là bảo thúc thúc không cần giết dê nữa, ăn cháo loãng chúc mừng lần đầu tiên y đi thăm sơn trại.
“ Năm sau sẽ tốt hơn, năm sau sẽ tốt hơn, sáu cốc Lam Điền đều là nhà chúng ta, sẽ trồng thêm được nhiều lương thực. “ Vân Mãnh chà chà tay có chút hổ thẹn, đá đít thiếu niên nuôi dê kia đi, sau đó vội mang tới hi vọng cho Vân Chiêu: