Minh Thiên Hạ

Chương 059: Tương phản khắp nơi.

Chương 059: Tương phản khắp nơi.
Khi Vân Chiêu vừa nảy ra ý nghĩ Đại Minh còn thuốc để chữa thì triều đình Đại Minh đưa ra chính sách ngu xuẩn.
Triều đình bây giờ ngoài trừ Liêu thuế lại tăng thêm "tiễu thuế" và "trưng thuế", hai thứ thuế này tổng cộng muốn gom 280 vạn lượng.
Đây chính là quốc sách mới " tứ chính lục ngung thập diện võng" của tân nhiệm binh bộ thượng thư Dương Tự Xương.
Trong đó tứ chính là Thiểm Tây, Hà Nam, Hồ Quảng, Giang Bắc, không tiêu diệt mà chuyên môn phòng ngự tặc khấu làm chủ.
Lại lấy Duyên Tuy, Sơn Đông, Sơn Tây, Giang Nam, Giang Tây, Tứ Xuyên làm lục ngung, sáu vị tuần phủ này phòng ngự hiệp trợ tiêu diệt tặc khấu, gọi là lưới phủ mười mặt.
Dương Tự Xương đề xuất, tăng binh 40 vạn, tăng thuế 280 vạn, do Hùng Văn Xán làm tổng quản quân vụ năm tỉnh, vừa vỗ về vừa tiêu diệt tặc khấu, chia ra để trị.
Nghe nói sách lược gom tiền là nhân lương, đật địa, sự lệ, dịch lệ.
Nhân lương tức là mỗi một mẫu đất tăng thêm thuế sáu thành, mỗi gánh lương tính tám tiền, từ lương quy ra tiền mà nộp.
Dật địa là quan phủ đi tìm nhà có đất đai vượt quá hạn ngạch để thu thuế lần nữa.
Sự lệ là để nhà có tiền bỏ tiền ra mua hạn ngạch giám sinh, cái lợi của giám sinh là không cần nộp thuế.
Dịch đệ tức là loại bỏ bưu cục, nghe nói như thế tiết kiệm được 20 vạn lượng bạc.
Ngoài ra còn có tông thất quyên góp, Tần vương phủ quyên 600 lượng bạc, chẳng đáng là gì, song tính vào mười hạng đầu của danh sách phiên vương quyên góp rồi, đủ thấy tấm lòng các phiên vương với hoàng đề bệ hạ ra sao.
Quan Trung tất nhiên cũng phải tăng thuế, có điều dưới sự an bài của viên quan lọc lõi quan trường như Lao Như Ý, huyện Lam Điền tổng cộng mua 71 hạn ngạch giám sinh, đồng thời bỏ chín nghìn lượng bạc mua dịch trạm Quan Trung tới kinh sư, bảo lưu dịch tốt.
Vân Chiêu còn muốn mua cả dịch trạm từ Quan Trung tới Nam Kinh, không ngờ bị chậm chân, khi hỏi giá Lao Như Ý mới biết, bị diêm thương đông nam mua mất rồi.
Một giám sinh tốn 106 lượng, 71 giám sinh, Vân Chiêu tiêu mất gần 8000 lượng.
Gộp cả hai đằng, một mình huyện Lam Điền đã hoàn thành hạn ngạch thuế tăng thêm của toàn bộ Quan Trung.
Sau khi một đám chưởng quầy Vân thị tính toán, Vân Chiêu mới biết, mình chẳng những không lỗ, mà còn kiếm hơn 3000 lượng.
Mỗi một danh sách giám sinh có 100 mẫu đất không cần nộp thuế, nói cách khác, chỉ cần thao tác thỏa đáng, huyện Lam Điền có 7100 mẫu ruộng tốt không phải nộp một đồng thuế nào cho triều đình.
Từ phủ Tây An tới kinh sư hơn 2000 dặm, theo thông lệ của Đại Minh, cứ 50 dặm thiết lập một dịch trạm, Vân Chiêu chỉ tốn chín nghìn lượng mua được gần 50 trạm trung chuyển hoàn chỉnh.
Các chưởng quầy kiến nghị, đem toàn bộ dịch trạm làm khách sạn, chỉ cần hai năm, bọn họ tự tin lấy lại cả vốn lẫn lãi ...
“ Vì sao huynh tiêu tiền vì nước mà lại còn kiếm được tiền?” Gần đây Phùng Anh cái gì cũng hứng thú, vì đạt được một số mục đích nho nhỏ, thậm chí không tiếc lóng ngóng dùng mỹ sắc của nàng để dụ hoặc Vân Chiêu:
“ Trong chuyện này có vấn đề trọng tổ tài chính, cũng có vấn đề quan viên bản rẻ sản nghiệp quốc gia, cộng hai thứ lại, không muốn phát tài cũng khó.” Vân Chiêu nói một chuyện làm người ta cao hứng với giọng lạnh băng, trong sáu dịch đạo bị loại bỏ lần này, con đường từ Quan Trung tới kinh sư là có giá thấp nhất.
Bán hạn ngạch giám sinh gom tiền, không khác nào khoét thịt để tẩm bổ vết thương.
Phùng Anh nghe Vân Chiêu phân tích xong liền vỡ lẽ:” Người đưa ra kiến nghị này phải giết mười tộc, hoàng đế trước kia giết mười tộc của Phương Hiếu Nhụ là sai rồi, rốt cuộc là ai đưa ra kiến nghị này?”
“ Binh bộ thượng thư Dương Tự Xương.” Vân Chiêu thở dài: “ Sách lược muốn chống ngoài phải an trong của ông ta về cơ bản là không hề sai, nhưng ông ta không nên đưa lòng riêng mình vào trong đó. Dịch lộ chúng ta mua một, theo Lao Như Ý nói, diêm thương có quan hệ với ông ta mua ba cái, loại người như ông ta không nên làm quan, mà sinh ra để làm thương nhân.”
Phùng Anh cũng cảm thán: “ Nếu võ quan không sợ chết, văn quan không tham tiền thì thiên hạ này đâu ra loạn suốt.”
Vân Chiêu không tán đồng: “ Câu nói này của Nhạc Vũ Mục quá đương nhiên, chẳng thực tế, ai ai biết đạo lý đó, nhưng mấy ai làm được, nói chẳng thà không nói.”
“ Huynh nói tới nước quá trong không có cá sao?”
“ Đấy, muội xem, đây chính là cái phiền phức mà đọc sách gây ra, cả hai câu nói đó đều là danh ngôn chí lý, nhưng đặt cạnh nhau thì lại mâu thuẫn.”
Trò chuyện một lúc, Phùng Anh chuyển đề tài:” Muội gom được một ít hàng, muốn cùng thương đội Vân thị đi Trương gia khẩu một chuyến, Vân thế huynh thấy sao?”
Đây hẳn là mục đích thực sự của nha đầu này khi tìm mình, Vân Chiêu khuyên:” Muội có thể không đi.”
“ Muội phải đi, ở Sơn Tây còn có ít nhân mã, muội muốn đích thân đi xem sao.”
“ Cựu bộ của Thích gia quân à?”
“ Không hẳn, chỉ là có chút quan hệ.”
Phùng Anh không chịu nói, lại thấy ánh mắt cảnh giác của Tiểu Sở, Vân Chiêu cũng không tiện truy hỏi nữa, qua loa vài câu rồi tiễn Phùng Anh rời khỏi tiểu viện của mình.
Đa phần thời gian Vân Chiêu cảm thấy cô độc, nhất là hai tỷ đệ Tiền Đa Đa, Tiền Thiểu Thiểu không có ở bên cạnh, chỉ còn mấy hộ vệ võ công cao cường mặt lúc nào cũng lầm lì.
Vân Dương còn thi thoảng tới tìm y ăn chửi, đám Vân Quyển, Vân Thư từ khi lớn lên đã định vị đúng bản thân, không còn chơi đùa với y như khi còn nhỏ nữa.
Vân Mãnh ở Phượng Hoàng Sơn, Vân Phúc, Vân Báo ở Vũ Quan, Vân Giao thủ quan ải Tần Lĩnh, Vân Tiêu đã lâu rồi không xuất hiện.
Ai nấy đều rất bận, mỗi người đều sống rất cẩn thận, không có chút lơi lỏng nào.
Khí hậu Quan Trung đã dần trở nên ẩm thấp, mưa đã nhiều hơn, Vân Chiêu hi vọng chuyện này kéo dài một chút, để bách tính được nghỉ lấy sức.
Vân Chiêu tính rồi, tám năm y ở thế giới này thì tới sáu năm là đại hạn, hạn hán kỳ thực có thể khắc phục, huyện Lam Điền là một minh chứng.
Bình nguyên Quan Trung được tổ tiên canh tác mấy nghìn năm rồi, cũng từng trải qua vô số thiên tai, cũng từng dùng vô số phương pháp chống lại, công trình thủy lợi chính là một trong số đó.
Cùng với việc diện tích huyện Lam Điền không ngừng mở rộng, công trình thủy lợi bị bỏ hoang lâu năm của Quan Trung cũng từng bước được hồi sinh.
Năng lực học tập của bách tính rất mạnh, khi bọn họ thấy người huyện Lam Điền chỉ dựa vào công trình thủy lợi là chống lại được hạn hán, họ cho rằng mình cũng có thể.
Cho nên bách tính đương địa nhiều nơi tự phát tu sửa các công trình thủy lợi, mạng lưới thủy lợi từ đó cứ liên tục được nối liền với nhau thành mạng lưới.
Kênh có nước thì hạn hán tất nhiên không thể gây ra uy hiếp với con người.
Do thời gian nắng nhiều, mấy năm qua các loại quả ở Quan Trung ngọt hết sức, đó coi như chút đền bù của ông trời vậy.
Vân Chiêu biết hương dân trước khi làm những chuyện này sẽ xác định bia địa giới của huyện Lam Điền ở đâu.
Thông thường thì chỉ có đất đai ở trong phạm vi bia địa giới mới có thủy lợi hoàn chỉnh đưa nước tới, còn người ở ngoài bia vẫn đang đợi.
Quan Trung vốn đã xuống dốc, rốt cuộc có được chút sinh cơ.
Sau trận mưa thứ ba của mùa xuân, dây khoai lang mau chóng lan khắp nơi, lúa mạch mọc cao hai tấc, ngọc mễ đã trổ mầm, chỉ có khoai tây là vừa mới vỡ đất nhú đầu ra.
Tâm tình Vân Chiêu rất tốt, huyện Lam Điền càng ngày càng tốt rồi, năm nay thế nào cũng lại có vụ mùa bội thu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất