Chương 077: Ước định làm người ta thương cảm. (1)
Vân Phúc đi không bao lâu thì đem về một tin không lành.
“ Quan phủ muốn bảy thành.”
Tiền Đa Đa kêu thất thanh: “ Cái gì?”
“ Là bảy thành lợi nhuận thuần. “ Vân Phúc không để ý tới nó, nhìn Vân Chiêu bổ xung thêm:
Vân Chiêu đã có chuẩn bị tinh thần trước, mặt mày âm trầm hỏi: “ Bọn họ không định chỉ nhận tiền mà không làm chút gì chứ?”
Phúc bá lấy ra một tờ giấy có ghi điều kiện của quan phủ: “ Bọn họ bỏ nhân thủ, hóa đơn thuế, gồm cả giấy xuất quan cho Vân thị làm ăn với người Mông Cổ.”
Vân Chiêu xem lướt qua rồi đưa mẹ Nói tóm lại là nếu Đại Soa Thị xảy ra chuyện gì thì cũng do họ phụ trách phải không?”
“ Vâng, Hồng Thừa Trù đảm bảo lợi nhận ngày đầu tiên sẽ thuộc về Vân thị, từ mai trở đi, toàn bộ lợi nhận sẽ do Vân thị và quan phủ phân phối, sẽ lập tức có trướng phòng tới đây cùng trướng phòng của chúng ta tọa trấn.”
Kết quả này Vân Chiêu thấy cũng không tệ, có cái đầu to gánh cho rồi, Hồng Thừa Trù xem ra biết làm ăn cũng cần chút tình nghĩa mới lâu dài:” Nếu thế thì chúng ta rút mình ra khỏi chuyện này là được, làm việc tốt thì làm tới cùng, nói đây là bữa tiệc do quan phủ tổ chức.”
Tiền Đa Đa rất không cam lòng, nó bỏ rất nhiều công sức rồi, vậy mà để thứ cẩu quan hưởng lợi sao, gương mặt mỹ lệ có chút hung dữ:” Thiếu gia, nếu chúng ta chỉ còn ngày hôm nay thu lợi, vậy hãy làm đám người ngoài kia điên cuồng thêm chút nữa, có một thứ bột mạn đà la sẽ khiến con người ta trở nên phấn khích, hãy cho nó vào trong gia vị, ít thôi là được, nhiều sẽ khiến trúng độc. Nô tỳ còn thấy một số quý nhân cho thứ gọi là Phúc Thọ Cao vào thuốc hút, nếu có thứ ấy mới là tốt, duy trì được hưng phấn lâu hơn.”
Đây đều là thủ đoạn móc túi khách ở thanh lâu, Tiền Đa Đa tuy chưa vào nghề, song chẳng lạ gì nữa.
Vân Chiêu đột nhiên quay ngoắt lại nhìn thẳng vào mắt Tiền Đa Đa, dùng giọng nói âm trầm nhất nói:” Đời này nếu ngươi dám đụng vào thứ Phúc Thọ Cao đó, ta sẽ giết ngươi.”
Nói xong đẩy Tiền Đa Đa hoảng sợ xuống ghế, lại bảo với Vân Phúc:” Phúc bá, nhớ một chuyện, phàm là con cháu Vân thị, ai dính vào thứ như Phúc Thọ Cao, không cần hỏi nguyên do, cứ giết cho ta. Bao gồm cả ta.”
Phúc bá thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Chiêu đanh lại, ông ta không hiểu vì sao chuyện này nghiêm trọng như thế, vừa rồi Tiền Đa Đa đề xuất, ông ta còn định khen ngợi, trong mắt ông ta nó là thứ trợ hứng mạnh hơn rượu thôi.
Dù sao thứ Phúc Thọ Cao kia vốn là cống phẩm cho hoàng gia, nhà tầm thường sao có được thứ đắt như vàng ấy, vì thế gật đầu, thừa nhận mệnh lệnh.
Nếu nói tới Phúc Thọ Cao, nhận thức của Vân Chiêu với thứ này sâu sắc hơn Vân Phúc, Tiền Đa Đa nhiều.
Đó là thứ vong quốc diệt chủng.
Mặc dù đúng như Tiền Đa Đa nói, hoàn cảnh này dùng thứ đó, hiệu quả rất tốt, nhưng Vân Chiêu không dám dùng, y sợ dùng một lần, sẽ có lần thứ hai.
Giới hạn con người vốn chẳng cao, sau khi làm một chuyện chạm vào giới hạn, vì thuận tiện cho công viếc, giới hạn đó thấp dần xuống, tới khi không còn nữa.
“ Có điều mạn đà la thì có thể dùng được đấy, khống chế tốt liều lượng là được.” Cân nhắc một chút, Vân Chiêu vẫn quyết định thi hành kế hoạch của Tiền Đa Đa:
Đợi Vân Phúc dẫn Tiền Đa Đa đi chuẩn bị rồi, Vân Nương mới nói nhỏ với nhi tử:” Con à, mẹ thấy không ổn, thế này không coi những người đó là người rồi, Vân thị cầu tiền tài thật, song không thể ác độc.”
Vân Chiêu thở dài, hiện giờ nói cho mẹ biết tương lai sắp tới loạn lạc tàn nhẫn thế nào là không hiện thực, liền cười:” Mẹ yên tâm, sẽ không chết người đâu, thuốc rất nhẹ, chỉ có tác dụng thuốc dẫn thôi.”
Khi đường phố lên đèn, người dị tộc toàn thành tới, mọi người đã quên nơi này vốn là chỗ kinh doanh, chỉ coi nó là chỗ cuồng hoan.
Người Mông Cổ, người Ô Tư Tàng là nhiều nhất, bọn họ vốn thích cảnh náo nhiệt uống rượu ăn thịt ca hát, vì thế rượu thịt không ngớt, ca vũ không dừng, bọn họ cũng mặc sức chè chén.
Không biết từ bao giờ, thịt cừu của Vân thị không còn cung ứng miễn phí nữa, rượu cũng không còn ở giá thấp, khi một cái đài cao dựng lên, đoàn vũ cơ xuất hiện, bọn họ quên hết tất cả phát ra tiếng kêu như chó sói.
Ca cơ, vũ cơ do Hồng Thừa Trù mời tới, không phải bỏ tiền.
Quân binh duy trì trật tự cũng do ông tai hạ lệnh, tất nhiên không tốn tiền.
Tới ngay cả đèn lồng đỏ treo khắp phố cùng do Hồng Thừa Trù phái người đi kiếm, không phải tiêu tiền.
Còn về phần các thương hộ xung quanh Đại Soa Thị càng điên cuồng, bọn họ giao tiền cho Vân thị, cho mượn đồ dùng, mượn nhân thủ, chỉ hi vọng Vân thị cho họ vào con đường này làm ăn.
Ai chẳng biết người Ô Tư Tàng có thể tới Tây An làm ăn sau khi bán lượng lớn dược liệu và kỳ trân dị thú, trong tay có rất nhiều tiền. Còn người Mông Cổ tới bán trâu cừu, da thú càng giàu có hơn, mấy năm qua tây bắc hạn hán mất mùa, cả nhà phú hộ cũng phải giảm bớt chi tiêu, chỉ có những người dị tộc này vẫn mạnh tay mua sắm.
Nay đám người có tiền đã uống rượu tới sắp điên rồi, lúc này mà không tranh thủ kiếm tiền thì còn đợi tới bao giờ nữa?
Mẹ làm vừng rang muối rất ngon, kẹp vào trong bánh, Vân Chiêu ăn ngon lành.
Giờ Vân Chiêu đã hoàn toàn bình tĩnh lại rồi, coi cảnh tượng trước mắt giống như khung cảnh bình thường.
Lượng nhỏ bột mạn đà la có thể làm người ta hưng phấn, lượng lớn có thể gây tử vong, lượng vừa phải có thể làm hôn mê, Vân Chiêu không phải Hoa Đà, không phải thích khách, y chỉ cần làm người ta hưng phấn là đủ rồi.
Rất lâu trước kia, Vân Chiêu từng tổ chức lễ du lịch ở cái thông nhỏ phong cảnh tú lệ mà y tới làm công tác giúp thoát nghèo, ở nơi đó hoa kiều mạch màu hồng nở khắp núi đồi.
Điều kiện trong thôn rất đơn sơ, chỗ dựa duy nhất của Vân Chiêu chính là hoa kiều mạch, một thiếu nữ như tinh linh đi dạo trong ruộng hoa kiều mạch có thể chụp ra bức ảnh như ở tiên cảnh.
Lễ du lịch đó tổ chức rất thành công, mang tới thu nhập gần 400 đồng mỗi người cho thôn nhỏ không tới 100 người ấy, chỉ là thiếu nữ như tinh linh vốn thuộc về Vân Chiêu kia lại biến mất cùng sự héo tàn của hoa kiều mạch, không xuất hiện trong cuộc đời của y nữa.
Nghĩ tới đó Vân Chiêu nhìn Tiền Đa Đa, Tiền Đa Đa xinh đẹp hơn thiếu nữ đó nhiều.
Chỉ là nhìn Tiền Đa Đa đang đứng trên bàn bắt chước ca cơ Hồi Hồi lắc hông khiêu vũ, y chỉ thấy buồn cười ... Vân Chiêu thề là mình không có ý nghĩ dâm dục nào, khả năng là do hormone trong cơ thể này chưa tiết ra ... Dù sao, nữ hài tử có dung mạo như Tiền Đa Đa ... Thực sự có thể gọi là ai thấy cũng yêu ...
Hồng Thừa Trù đủng đỉnh dạo bước trong đám đông náo nhiệt, tay cầm một cái bánh kẹp thịt cừu, tay cầm một túi sữa chua, ăn một miếng bánh, uống một ngụm sữa chua, mắt nhìn đám đông ăn chơi nhảy múa tưng bừng, nụ cười càng thêm sáng lạn.
Đi qua hiệu lương thực của Vân thị nhưng không vào, vì đương gia của Vân thị là một nữ tử, đêm khuya thế này đi gặp không phù hợp với lễ số.
Bỗng dưng nhớ tới thằng bé béo trắng tự nhận là lợn rừng tinh kia, Hồng Thừa Trù lại dừng bước, bây giờ ông ta rất muốn biết bữa tiệc linh đình này rốt cuộc xuất phát từ người nào của Vân thị.
Lão phó mà ông ta tiếp xúc ban ngày, vừa nhìn một cái là biết ngay người cẩn trọng, mà một người như thế thì tuyệt đối không nghĩ ra cách kiếm tiền này.
Ý tưởng kỳ diệu không thể do người quy củ nghĩ ra.