Chương 094: Tiểu Bình Sơn Hoàng thị trưởng tử Hoàng Ngọc. (2)
“ Sao ngươi không nói ông ấy tàn bạo hoang dâm luôn đi.” Nghe Vân Chiêu nhận xét về nghĩa phụ của mình, sắc mặt Lý Định Quốc vô cùng khó coi:
Vân Chiêu xua tay: “ Ngươi hiểu lầm rồi, tàn bạo hoang dâm là những từ ngữ cảm tính vô dụng, dữ liệu lớn chỉ là số liệu lạnh băng, nó không thể hiện cảm xúc trong đó, ta phân tích hành vi của nghĩa phụ ngươi, chứ không phán xét.”
“ Vậy có dữ liệu lớn về ta không?”
“ Mỗi lần tạo dựng lên một dữ liệu lớn là phải đầu tư lượng lớn nhân lực vật lực đi sưu tầm thông tin về một người từ chi tiết nhỏ nhặt nhất về quộc sống của người đó, không những gian nan còn tốn kém. Cho nên hiện giờ ở thư viện chỉ có dữ liệu về những nhân vật trọng yếu nhất thôi, ngươi tuy anh dũng thiện chiến nhưng còn xa mới vào được danh sách đó.”
Lý Định Quốc càng nghe càng thấy không hẳn là vô lý, song có điều chưa hiểu:” Vậy ngươi có biết vì sao Vân Chiêu muốn bỏ 10 vạn lượng bạc ra mua ta không?”
Vân Chiêu mỉm cười chỉ hắn:” Khi Vân Chiêu đưa ra yêu cầu này, thư viện cũng lập tức làm nghiên cứu, bọn họ cho rằng hiện giờ ngươi không đáng giá 10 vạn lượng, giá trị chuẩn xác của ngươi là 4 vạn 3 ngàn lượng.”
“ Tức là nói cách khác, nếu ngươi tới huyện Lam Điền làm việc thì giá trị ngươi có thể sáng tạo ra là như thế, nhưng vì ngươi ngươi còn rất trẻ, cho nên tiềm lực của ngươi rất lớn, nên 10 vạn là cái giá tiềm năng của ngươi, không phải giá hiện tại.”
Vì mỗi lời Vân Chiêu nói đều có căn cứ, lại còn có con số cụ thể kèm theo, Lý Định Quốc cảm giác nó đáng tin:” Ta cứ luôn nghĩ Tôn Khả Vọng hơn ta nhiều, vậy mà các ngươi chỉ treo thưởng 50 lượng bạc.”
“ 50 lượng không phải ít đâu, lương bổng của huyện lệnh mỗi năm 34 lượng, gạo lộc 41 gánh, muối 11 cân, cùng 100 cân than củi, còn phải gánh cả chỗ ở của gia quyến hắn, xe công, lừa ngựa, đủ thứ lỉnh kỉnh gộp vào rất lớn.”
“ Tôn Khả Vọng sở trường nội chính.”
“ Trong thư viện Ngọc Sơn người giỏi nội chính nhiều như cá diếc qua sông, loại người như Tôn Khả Vọng, nói thật trong kỳ thi lớn của thư viện Ngọc Sơn, chẳng vào nổi hạng 300.”
“ Còn ngươi thì sao?”
Đột nhiên bị hỏi chuyện thứ hạng,Vân Chiêu bất giác xấu hổ đưa tay xoa mặt: “ Hổ thẹn, hổ thẹn, huynh đệ xếp hạng 130, không phải thao tác thực tế của ta kém, mà cơ sở lý luận của ta kém quá, từ năm 8 tuổi bắt đầu học thuộc 30 quyển Đại Minh luật, tới giờ vẫn không thuộc hết.”
“ Vì thế mà ta bị tiên sinh dùng thước đánh tay thành móng heo vô số lần, nhưng mà không thuộc được thì vẫn là không thuộc được, ta cũng hết cách. Ngươi có biết cả bộ Đại Minh luật dày cỡ nào không?”
Cho dù một người lòng dạ sắt đá như Lý Định Quốc, sau khi nhìn Vân Chiêu minh họa độ dày của Đại Minh luật cũng nâng chén mời y, biểu thị cảm thông:” Về nội chính ta không bằng Tôn Khả Vọng, nói thật, lên chiến trường vũ lực của ta không so được với sự dũng mãnh của Ngả Năng Kỳ, ta vẫn chưa hiểu sao mình có giá 10 .. À không 4 vạn 3 nghìn lượng?”
Thấy Lý Định Quốc rốt cuộc không coi bị người ta đóng dấu 10 vạn lượng là xỉ nhục, thậm chí nhận ra mình không xứng, Vân Chiêu cười thầm trong lòng: “ Theo như ta biết, ngươi có tiềm chất danh tướng.”
“ Tiềm chất danh tướng sao?” Lý Định Quốc dù tự tin cũng không dám đánh giá bản thân cao như thế:
“ Đúng thế, Ngả Năng Kỳ nổi tiếng dũng mãnh chẳng qua vì hắn đánh trận không ngần ngại đẩy người khác đi nạp mạng, còn ngươi luôn tính toán sao cho thiệt hại trong trận đánh là nhỏ nhất, ngươi hoàn thành được mục tiêu trong điều kiện đó, chính là chỗ đáng tiền của ngươi.” Vân Chiêu khẳng định:” Ở huyện Lam Điền này mạng người đều rất quý giá, không thể tiêu hao bừa bãi được, nếu tuyển người làm tướng quân, loại người như ngươi rất thích hợp, còn Ngả Năng Kỳ thì không.”
“ Loại người đó bây giờ trong thiên hạ còn thiếu sao, trên các sơn trại đầy loại người như thế, xua một đám lưu dân kết đoàn kết đội ùn ùn kéo tới tiêu hao tên đạn của quan quân, đợi lưu dân chết hết hoặc quan quân chùn tay tới không muốn giết, sĩ khí suy giảm, sau đó mới xua quân bản bộ kéo lên đánh, thế mà các ngươi tự xưng nghĩa quân, ta không biết có kẻ nào mặt dày hơn không?”
Chuyện này Lý Định Quốc cũng phải hổ thẹn, nhất thời đuối lý, chuyển đề tài uy hiếp:” Chẳng lẽ ngươi không sợ ta đem chuyện ngươi hợp tác với ta cướp bóc Minh Nguyệt lâu tiết lộ cho quan phủ à?”
“ Mới đầu ta lo lắm chứ, cho nên mới đi tìm ngươi, giờ thì không, một là, ngươi là Lý Định Quốc, ngươi làm việc có cần một trợ thủ vô danh tiểu tốt như ta không? Hai là ta là học tử của thư viện Ngọc Sơn, ta có vô số tiên sinh và đòng song hiểu ta, biết ta không làm loại chuyện này.” Vân Chiêu dang tay ra, vẻ mặt rất an nhiên thoải mái:
“ Ngươi thực sự đã tham dự rồi.|
“ Ta biết, ta biết, nhưng mà tiền cướp được ta nộp vào quỹ hỗ trợ nông phu. Tiên sinh , đồng song của ta vẫn sẽ cho rằng ta không làm chuyện ấy. Thư viện Ngọc Sơn yêu cẩu mỗi học tử đều phải đóng góp cho sự phát triển của huyện Lam Điền, ngươi biết đấy, nhà ta xuất thân lục lâm, ta không đi cướp thì đi kinh doanh à?”
“ Rốt cuộc ngươi là ai?” Lý Định Quốc ngồi rất tiêu chuẩn, lưng như cán thương, khí như tùng bách, càng nghe càng thấy thiếu niên này không tầm thường:
Vân Chiêu mặt hết sức nghiêm túc:” Tiểu Bình Sơn Hoàng thị trưởng tử Hoàng Ngọc.”
Đột nhiên Lý Định Quốc có cảm giác rất muốn đấm vào mặt cái tên Hoàng Ngọc này, trước đó định lợi dụng y đúng là ý nghĩ sai lầm, đây là kẻ khó lường nhất mà hắn từng gặp, đôi mắt hổ dưới hàng mi rậm nheo lại rất có uy.
Một lát sau hai tay vịn lên ghế hỏi:” Có phải Vân Chiêu đã biết ta tới rồi không?”
Vân Chiêu thầm tán thưởng trong lòng, tên này không phải chỉ có sự nhạy bén trên chiến trường, lập tức ứng biến theo tình thế:” Đúng thế, ta được phái tới tiếp xúc với ngươi.”
“ Bắt ta à?”
“ Không phải, nếu định bắt ngươi thi chỗ này sớm bị quan binh vây chặt, sau đó kéo ùa vào trói gô ngươi lại rồi, ta còn đến đây làm gì?”
Lý Định Quốc trầm tư:” Điểm này ta tin, nhưng vì sao lại không làm như thế, chẳng lẽ vì giá trị 4 vạn 3 ngàn lượng?”
“ Cái này thì ta không biết rồi, ta chỉ có thể nói với ngươi, thời gian tới hãy đi xem cho kỹ huyện Lam Điền, không cần làm mạch khách hay khổ lực cho người ta, ngươi cứ đi qua tất cả những nơi có cắm bia địa giới của huyện Lam Điền, đợi khi nào ngươi muốn đi thì nói với ta, ta sẽ tiễn chân ngươi.” Vân Chiêu không thuyết phục hắn nữa, đợi hắn tự tỉnh ngộ, nếu hắn không ngộ ra được thì đó là mệnh của hắn rồi, không ai giúp gì được:
“ Ta thực sự có thể đi được sao?”
“ Đúng thế, huyện tôn nói rồi, ngươi cứ đi khắp nơi mà xem, tốt nhất là nên tới thư viện Ngọc Sơn, nếu như ngươi có thể tĩnh tâm lại thì nên đi nghe giảng bài, từ những lời ngươi nói với ta khi nãy, ta nghĩ giờ ngươi cần học tập, chỉ học vấn mới có thể cởi bỏ được nghi vấn trong lòng ngươi. Câu nói người không học, không bằng lợn là rất có lý đấy.”
Lý Định Quốc trợn mắt lên, hoàn toàn không tự hào vì được so với lợn:” Ai nói thế?”
“ Huyện tôn nói, sau một lần thi hỏng huyện tôn đã nói thế, y hi vọng mọi người trong thiên hạ đều có học vấn hơn mình. Tới ấy, y sẽ ngước mắt nhìn bọn họ, vì như thế Đại Minh sẽ vạn thế trường tồn.”
“ Đại Minh vạn thế trường tồn, ha ha ha, nói cho cùng thì y vẫn chỉ là con chó của Chu gia mà thôi.”
Vân Chiêu liên tục lắc đầu:” Sai rồi sai rồi, huyện tôn muốn làm trung thần cho bách tính thiên hạ.”