Chương 103: Tương kế tựu kế. (1)
Quan phục rốt cuộc cũng đã sửa xong rồi, Vân Chiêu mặc quan phục nho nhỏ, thân hình béo tốt cộng thêm cái bụng to, trông rất đường bệ, rất có tướng quan viên, hài lòng nhìn mình một lượt, liếc xéo Tiền Đa Đa:” Bây giờ có muốn gả cho ta cũng không có cửa đâu.”
Dương Châu là vùng nổi danh nhiều mỹ nữ, vào thời Minh, dải Dương Châu có rất nhiều diêm thương, sinh hoạt xa xỉ cực độ, đám này tâm lý biến thái thích cô gái gầy gò, nên sinh ra một nghề chuyên bồi dưỡng cô gái trẻ làm tiểu thiếp cho diêm thương, vì thế có tên "ngựa gầy Dương Châu".
Tiền Đa Đa hiếm một lần không cãi lại Vân Chiêu, mà cúi đầu thương cảm: “ Ta là ‘ngựa gầy Dương Châu’, làm lão bà của ngươi sẽ bị người ta chê cười, hôm đó viên quan kia chỉ ăn miếng bánh ta làm đã biết ta là ‘ngựa gầy Dương Châu’ rồi.”
Vân Chiêu chuyên lấy đả kích Tiền Đa Đa làm thú vui, nhưng ngoài y ra không cho phép người khác làm thế:” Đó là tên sắc quỷ, sau này ngươi tránh xa ông ta một chút.”
Tiền Đa Đa ương bướng lắc đầu:” Ông ta đã nói ta là ngựa gầy Dương Châu, ta nhất định sẽ cho ông ta biết sự lợi hại của ngựa gầy Dương Châu.”
Lo lắng hộ cho nha đầu này đúng là chuyện thừa thãi, đột nhiên Vân Chiêu hỏi:” Ngày hôm qua ta bị tiên sinh đánh, ngươi có đứng ở bên vỗ tay không?”
Tiền Đa Đa lắc đầu ngay:” Không có.”
Vân Chiêu kéo chặt đai lưng” Ta về sẽ đánh đệ đệ ngươi.”
Nói xong trước khi Tiền Đa Đa thi triển bản lĩnh mê hoặc nam nhân của mình, dắt nó tới trước mặt mẹ, cho nó thể hiện.
Vân Nương trán thắt một tấm băng lụa màu đen, tóc gài kim sai, tay cầm chén trà xanh, móng tay nhuộm đỏ chót, mắt khép hờ tựa nhìn tựa không, mặt dưng dưng, như quý phụ chân chính.
Sở dĩ nàng không thích về nhà mẹ đẻ chủ yếu vì nàng chỉ có thể đeo vàng bạc, không thể đội nhụ nhân quan, thường bị đám tẩu tẩu chế giễu, bây giờ thì khác, nàng cũng có thể làm nhụ nhân quan cho mình rồi.
Từ giờ nàng phải nuôi dưỡng khí thế cho mình, cho phù hợp với thân phận.
Vân Chiêu tin rằng, với tinh thần theo đuổi sự hoàn mỹ một cách kiên trì bên bỉ như mẹ, không lâu nữa ngay cả phong phạm hoàng thái hậu, mẹ cũng nuôi ra được.
Mẹ đương nhiên là tự tin rồi, ai bảo nhi tử từ thằng con ngốc nhà địa chủ, rồi tiểu chủ tử nhà cường đạo, đường đường huyện lệnh chính ấn, Vân Chiêu chỉ tốn đúng một năm.
Vân thị cường đạo bây giờ đúng là binh hùng mã tráng, gần 2000 tên cường đạo kinh qua máu lửa đang hoa chân mua tay muốn làm lớn một phen.
Nếu như trong địa bàn huyện Lam Điền mà có kẻ nào dám phản đối huyện lệnh nhỏ, Vân Chiêu tin, chẳng cần y làm gì, đám trưởng bối của y sẽ tự động có cách cho đám người đó hiểu, ai mới là người có tiếng nói ở huyện Lam Điền này.
Vân Chiêu thậm chí hoài nghi, mình không phải là người duy nhất được Hồng Thừa Trù chiêu an, trong tình huống không có tiền lương, không có viện binh, ông ta sẽ dùng sách lược này với toàn bộ Thiểm Tây, nếu như ông ta thực sự làm thế thì đúng là có thể khiến Thiểm Tây bình yên một thời gian.
Có điều với trạng thái của Thiểm Tây bây giờ mà nói, đây là hành vi nuôi tặc khấu tiêu chuẩn.
Không phải tên cường đạo nào cũng giống Vân thị, đêm cả huyện thành nhà mình để vun vén.
Ông ta làm thế khác nào uống thuốc độc giải khát, tương lai sẽ đối diện với vấn đề lớn hơn, khi đó Thiểm Tây mà loạn, không đơn giản là nhóm tặc khấu như bây giờ nữa.
Vân Chiêu đem lo lắng của mình nói ra với tiên sinh, tiên sinh chỉ buông một tiếng thở dài rồi im lặng.
Bị Vân Chiêu thúc giục mãi, Từ tiên sinh mới nói:” Biện pháp của Hồng Thừa Trù không phải là không được, ngược lại, đây là sách lược rất lợi hại. Khi quốc gia suy nhược, dùng quyền lực đổi lấy cơ hội nghỉ lấy sức là biện pháp tốt, nhưng mà tiền đề là, quốc gia có quyết định dốc lòng sửa chữa, có lòng tin lấy lại được quyền lực đã trao ra.”
“ Ta thấy Hồng Thừa Trù làm vậy là có cân nhắc, Thiểm Tây bây giờ, nhất là đải phía bắc, ngoại trừ trọng trấn binh gia phủ Duyên An ra, cơ sở thống trị của triều đình đã sụp đổ, trong tình huống thiếu binh thiếu lương, không còn cách nào khác, để bách tính đương địa tự trị cũng là cách hay. Nếu ông ta đã suy nghĩ tới thu hồi quyền lực, vậy thì trong quá trình này nhất định có biến cố lớn.”
“ Vân Trệ, ngươi phải nghĩ cho kỹ, ta hoài nghi đây là một kế sách của Hồng Thừa Trù, để toàn bộ đạo phỉ ở Thiềm Tây toàn bộ lộ diện, tiện cho ngày sau ông ta dẫn binh tiễu trừ.”
“ Ngươi phải làm cho khéo, vì ngươi vẫn là hương thân thái bình của huyện Lam Điền, chỉ cần ngươi dựa theo quy củ của Đại Minh, thi hành sự thống trị ở Lam Điền, cơ lợi cho đại nghiệp tiễu phỉ của ông ta, ông ta sẽ không bận tâm cái huyện Lam Điền chỉ có trăm dặm đâu.”
“ Nếu ngươi phái người tới Hàn Thành xem hiện trạng của Vương Tả Quải và Miêu Mỹ bị Hồng Thừa Trù là có thể đoán ra được ông ta có tâm tư gì.”
Vân Chiêu vái tiên sinh một cái rời khỏi thư phòng, giờ thì nghi hoặc trong lòng y đã được cởi bỏ hết rồi.
Đây nhất định là mưu kế của Hồng Thừa Trù.
Như tiên sinh nói, ông ta muốn toàn bộ cường đạo và toàn bộ người có khả thành cường đạo trồi lên khỏi mặt nước, để ông ta quét sạch một mẻ.
Dọn dẹp sạch sẽ cả Thiểm Tây.
Nghĩ tới thủ đoạn tàn sát cường đạo của ông ta ở Hàn Thành và Tây An, cho dù Vân Chiêu cũng phải rùng mình.
Ông ta sở dĩ dám ở Tây An đối đầu với cả tri phủ, chỗ dựa lớn nhất là công cứu viện Hàn Thành, ở đó ông ta không chỉ thu phục Vương Tả Quải, Miêu Mỹ, còn liền một hơi giết 300 tên cự khấu.
Một viên quan văn mà sự tàn nhẫn còn hơn cả vô số võ tướng.
Nếu như trong tay Hồng Thừa Trù có đại quân chi viện, vậy thì Vân Chiêu phải nghĩ tới đường lui thôi, lòng tham của một người là cái động không đáy, vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Về tới phòng thay quan phục phục ra, được Tiền Thiểu Thiểu gấp gọn phẳng phiu đặt trên giường, y nhìn chằm chằm bộ quan phục này rất lâu.
Mảnh vải uyên ương trên quan phục rất sinh động, chất liệu tơ rất cầu kỳ, một số chỗ màu vàng sáng thậm chí còn dùng tơ vàng ...
Mặc bộ y phục này vào liền có thể thăng từ bách tính lên sĩ nhân, từ nay về sau ruộng đất trong nhà không cần phải nộp thuế nữa, con cháu trong nhà không cần phải đi lao dịch, mẹ có thể ngồi trong đám quý phụ tán gẫu trên trời dưới đất, còn có thể kết thông gia với tiểu thư quan gia.
Vân Chiêu không biết bao nhiêu người có thể kháng cự lại sức cám dỗ của bộ quan phục này.
Đám sơn tặc đáng thương kia đại bộ phận là người cùng khổ, tạo phản không phải vì muốn lật đổ vương triều Đại Minh, mà chỉ muốn sống tốt hơn.
Bây giờ không cần chiến đấu với quan phủ cũng có thể sống tốt, tin rằng rất nhiều người không kiềm chế được.
Vân Chiêu dùng ngòn tay gõ lên mũ ô sa:” Làm quan, làm quan, ai cũng chỉ muốn làm quan, chẳng ai nghĩ tới làm việc. Hồng Thừa Trù, kẻ này mới thực sự là loại đại gian đại ác, ỷ vào mình có trí tuệ người thường không theo kịp, muốn chơi đùa thổ phỉ Thiểm Tây như khỉ, chơi xong thì giết.”
Tiền Thiểu Thiểu ở sau lưng Vân Chiêu như cái bóng thò đầu ra nhìn quan phục nói:” Tỷ tỷ tiểu nhân nói, người mặc bộ y phục này đều là cầm thú mặc áo người, người tốt không mặc bộ y phục này.”
Vân Chiêu cười: “ Trên y phục thêu cầm thú, nhưng người không thể làm cầm thú, cầm thú mặc y phục làm gì?”
Tiền Thiểu Thiểu hỏi nhỏ: “ Rốt cuộc thiếu gia có mặc không?”
Vân Chiêu nheo mắt lại, nói dõng dạc rõ ràng:” Mặc chứ, nếu như đã mặc bộ y phục này vào, ta muốn để toàn thiên hạ biết, huyện Lam Điền có huyện lệnh tám tuổi quản lý cả huyện người đi đường không nhặt của rơi, đêm đêm nhà không cần đóng cửa, hơn nữa, không lo chết đói.”