Chương 132: Số vũ khí mang anh hồn. (2)
Trận Liêu Dương xảy ra ở thời gian xa xưa đó chính là khúc tráng ca cuối cùng của Thích gia quân ....
Cho dù trận chiến đó cách hiện tại mới chỉ mười năm mà thôi.
Đã không còn ai nhớ từng có 9000 dũng sĩ từng vô cùng kiên cường trung thành, trong tình cảnh không có viện quân quyết chiến với kẻ địch hung dữ nhất giữa nơi hoang dã.
Tiếng hô "Đại trượng phu báo quốc, chính ngày hôm nay" của Thích Kim cho dù vang vọng ngoài thành Liêu Dương rất lâu, cuối cùng vẫn bị gió thổi tan.
Bọn họ chiến tử, còn kẻ địch chưa chết hết, cho nên dựa theo nhận thức nhất quán của con người với chiến tranh, trận chiến đó Thích Kim, Trần Sách, Đồng Trọng Quỹ đều là kẻ chiến bại.
Tân hoàng đế khi đó chỉ si mê nghề mộc, hắn không hiểu được thứ quá cao siêu, hắn thích đục đẽo hơn là tôn kính dũng sĩ tận trung, cho nên các tướng sĩ phơi thây đồng hoang.
Ngay cả Vân Mãnh nghe những lời này cũng dần dần bình tĩnh lại, nếu quả thật đúng như lời Phúc bá nói, hắn có thể hiểu được vì sao lại có quy củ phải dùng đầu Thát tử ra đổi, nếu không oan hồn của trên những vũ khí đó khó yên.
Vân Chiêu thấy Phúc bá kích động như vậy chắp tay không nói gì nữa, định kéo Vân Mãnh đi, kỳ thực hôm nay y dùng chút thủ đoạn, cố tình nói mình muốn ra trận là để khích Vân Mãnh vì muốn bảo vệ mình mà công kích Phúc bá.
Giờ thấy thật không nên.
“ Có lẽ người như thiếu gia mới thực sự thích hợp sinh ra trong loạn thế.” Phúc bá sống thành tinh rồi, sao không nhìn ra thủ đoạn của Vân Chiêu:” Nếu như trong đám Trần Sách, Thích Kim, Đồng Trọng Quỹ có một người như thiếu gia, 9000 đại quân không tới mức toàn quân chiến tử, không còn lại một ai, Thích gia quân không tới mức chẳng còn lại một mầm mống nào.”
“ Phúc bá, lúc này có lẽ cần chút rượu.”
Vân Mãnh nói với Tiền Thiểu Thiểu rồi chắp tay coi như tạ lỗi với Phúc bá vì những gì nói lúc nãy rồi bỏ ra ngoài. Rượu thời buổi này rất quý giá, nhất là rượu mạnh, song nó luôn biết phải lấy cái gì ở đâu.
Phúc bá lau giọt lệ già nua, cố lấy lại bình tĩnh:” Thiếu gia còn muốn biết gì nữa, hôm nay cứ hỏi đi.”
“ Vì sao Vân thị ta lại là người được chọn để giữ số vũ khí này?”
“ Vì tổ thượng Vân Thạch Liên của thiếu gia là người duy nhất sẵn lòng chôn thi thể các tướng sĩ tử vong ở Thạch Môn trại, ông vừa bảo tồn một số đao kiếm tướng sĩ để lại, giữ thêm một số vũ khí chưa kịp đưa tới Liêu Dương cũng không phải là vấn đề.”
Xem ra lai lịch của Phúc bá phải xét lại rồi, Vân Chiêu hỏi:” Phúc bá, ông là người của Thích gia quân à? Ý ta nói là Thích gia quân thực sự, ông không phải người của tổ phụ ta phải không?”
“ Đúng thế, năm đó là năm Vạn Lịch thứ 23, khi thảm án Thạch Môn trại xảy ra, lão nô mới 18, do trong quân thiếu lương thảo, lão nô tới chỗ tổ phụ thiếu gia mượn lương, khi tổng binh Vương Bảo điểm tướng, lão nô vốn định đi ra, bị tổ phụ thiếu gia ngăn lại, bảo ta là bách nhân tướng trong quân ông ấy, nên ta thoát một kiếp nạn.” Phúc bá khép mắt lại:” Thiếu gia, nếu người muốn lấy mạng lão nô thì cứ ra tay đi, lão nô nợ Vân thị, nhưng còn muốn lấy vũ khí trong kho, vẫn câu nói đó, lấy đầu Thát tử, giặc Oa ra đổi.”
Vân Chiêu bĩu môi:” Ta coi ông như người thân, ta có thể trừng phạt ông, lừa gạt ông, đe dọa ông, nhưng ta không giết ông, cho dù ông có làm chuyện có lỗi với ta, ta không giết ông tối đa đuổi đi là xong việc.”
Phúc bá quật cường nói:” Thiếu gia đâu có ngại giết người?”
“ Nhưng ta không giết người mình, đó là một loại biểu hiện vô dụng nhất.”
“ Thiếu gia ép Vân Hổ giết Tái Bá Đương, với Vân Hổ mà nói, chẳng khá hơn là giết bản thân hắn.”
“ Là chất nhi của Hổ thúc, ta làm vậy đúng là khiến Hổ thúc khó xử, nhưng giờ ta đã là tộc trưởng Vân thị rồi, ta không chỉ suy xét tới cảm xúc của một người, ta phải nghĩ nhiều hơn cho tương lai cả Vân thị.” Vân Chiêu chắp tay một cái đối diện với sự mỉa mai của Phúc bá, giọng càng kiên quyết:” Với tình thế của chúng ta hiện nay, lương thực vẫn không đủ, người cũng không đủ, cho nên một thực tế đơn giản bày ra trước mắt ta, ta cần người, cầm lương thực.”
“ Còn Tái Bá Đương đã thành đá chắn đường Vân thị, vì thế, hắn phải chết.”
Phúc bá tựa hồ rất phản cảm với chuyện này:” Nhưng hắn là huynh đệ từng uống rượu ăn thề với Vân Hổ.”
“ Vân thị sẽ dần dần từ bỏ một vài hành vi của thổ phỉ, dần hướng về phía quân chính quy, cho nên quân lệnh không thể làm trái. Về sau chuyện này còn xảy ra liên tục, Hổ thúc giao du rộng, khó tránh khỏi gặp phải ít thân bằng cố cựu, cho nên đoạn tuyệt sớm, tốt hơn để tới lúc thành sự cố.”
“ Có lý, quân không nghiêm lệnh thì mãi mãi không thành quân, mãi mãi không có sức chiến đấu, cũng không thể trông cậy khi nguy nan. Thiếu gia vẫn muốn đi Thiếu Hoa Sơn sao, nếu thế để lão nô đi cùng được không?”
“ Được thế thì tốt rồi.” Có lão binh kỳ cựu như Phúc bá đi theo, Vân Chiêu chẳng có lý do gì từ chối.
“ Không phải thiếu gia muốn lão nô trông nhà sao?”
“ Đó là vì ta muốn thông qua hành tung của ông xác định vị trí kho vũ khí, giờ chuyện đã rõ, không cần thiết làm thế nữa.” Nếu ngay cả với người nhà cũng phải giấu diếm che đậy thì rất vô vị, nên kỳ thực Vân Chiêu không thích cung cách của Phúc bá:” Trước kia ta luôn nghi hoặc, giờ ta xác định được đại khái rồi, kỳ thực có hai kho vũ khí đúng không? Trong đó một cái ở trong trạch viện khi Vân thị mở rộng, còn kho hỏa khí thì không ở trong Vân thị, chắc cũng không ở trên Ngọc Sơn, điều kiện bảo tồn hỏa khí rất hà khắc, không chịu được chỗ ẩm thấp.”
“ Chỉ cần ta tìm được nơi thích hợp để cất giữ hỏa khí, ta sẽ tìm ra nó thôi, ta đoán tám phần phải là hang đá rộng lớn khô ráo đúng không?”
Vân Phúc không đáp mở vò rượu, cứ cầm cả vò tu ừng ực, Tiền Thiểu Thiểu không biết ở đâu chui ra, cầm hai hộp thức ăn bày lên bàn, rồi lại nhanh chóng chạy mất:” Có phải nó giám thị lão nô không?”
“ Đúng, ông thấy nó có thích hợp không?” Vân Chiêu cười híp mắt, thằng nhóc đó vô cùng hữu dụng, y đúng là nhặt được bảo bối:
“ Rất thích hợp.” Vân Phúc lại tu ngụm rượu nữa, xem ra hôm nay bị Vân Chiêu lừa, lộ ra nhiều tin tức như thế khiến ông ta canh cánh trong lòng:” Loại chỉ biết chém giết trên chiến trường như lão nô không phải đối thủ của thiếu gia, bị khích một cái, chuyện gì cũng nói ra hết rồi.”
“ Không chỉ ông, sau này ông sẽ phát hiện, ta còn hơn rất nhiều người.” Vân Chiêu ngạo nghễ nói:
“ Bao gồm cả Hồng Thừa Trù sao?”
“ Đúng, bao gồm cả ông ta, giờ ông ta hơn ta chỉ là lực lượng mà thôi, cho nên ta mới chơi với ông ta một hồi, nếu khi ta có đủ lực lượng tương đương rồi, giết ông ta chẳng khó khăn gì.”
Hai mắt Phúc bá lập lòe như lửa ma chơi:” Thiếu gia thực sự là lợn rừng tinh sao?”
“ Không phải, trước kia, trước khi ta bắt đầu nói, ta nằm mơ, mơ một giắc mơ dài, ta đi rất nhiều nơi, thấy rất nhiều thứ, gặp rất nhiều người, cho nên ta không biết đâu là thế giới thật nữa, vì thế ta không dám nói chuyện với ai, rồi một hôm mẹ ta vì ta mà đánh đuổi lợn rừng, ta mới phát hiện thế giới trở nên chân thật, mẹ là có thật là mẹ ta đánh thức ta tỉnh dậy.” Vân Chiêu lựa chọn câu trả lời dễ chấp nhận nhất, nhưng y không hề nói dối, là mẹ đã đánh thức y:
Phúc bá ngây ra rất lâu, sau đó mới lẩm bẩm:” Vậy đó chắc là xuất hồn rồi, khi thiếu gia sinh ra, Vương đạo trưởng của Kim Tiên Quán có nói, hồn phách của thiếu gia không đầy đủ, chỉ có thân xác, đại nương tử rất tin Vương đạo trưởng, cho nên một mực chờ đợi hồn phách thiếu gia quay về, rốt cuộc thiếu gia quay về, còn là lúc Vân thị cần nhất ... Chuyện thiên hạ, thật kỳ diệu.”