Chương 17: Xác định danh tính nạn nhân! Năng lực kỹ thuật hình sự!!!
Từ lúc tiếp nhận tin báo phát hiện thi thể.
Đến lúc tìm ra manh mối, bắt được một nghi can, cả quá trình không quá hai tiếng.
Hơn nữa.
Vụ án này là sát nhân ném xác trôi sông rất khó phá.
Tốc độ này.
Rõ ràng khiến Từ Trường Thắng ngạc nhiên không ngớt, càng cảm thán khả năng suy luận logic của Tô Minh thật đáng sợ.
Trong lúc chưa rà soát, chưa xác định danh tính nạn nhân, chưa khai thác mối quan hệ nhân thân...
Chỉ dựa vào quan sát và manh mối từ thi thể nạn nhân, có thể đạt được kết quả như vậy, thật sự chỉ thua kém pháp y một chút thôi.
Thậm chí ngang ngửa pháp y trong việc tìm nguyên nhân tử vong, có lẽ còn vượt trội hơn về khả năng suy luận logic và thời gian kiểm tra thi thể.
Không ngạc nhiên khi Tô Minh có thể đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi hình sự, lần này khu Hoài Hải thu được nhân tài thật sự. ...
Đến nhà Hứa Y Quốc.
Trong lúc Hứa Y Quốc khóc lóc thú tội, nhanh chóng tìm thấy hai chiếc nhẫn xa xỉ, một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu cá tính nữ và một điện thoại iPhone đời mới nhất.
Những thứ này.
Gần như giống hệt dự đoán của Tô Minh, tiếp tục chứng minh năng lực phá án đáng sợ của hắn!
Hai chiếc nhẫn và một cái đồng hồ nữ.
Giá trị những thứ này rất cao, nhưng rất khó xác định được danh tính nạn nhân trong thời gian ngắn, quan trọng nhất là phải sửa được chiếc iPhone ngâm nước đó.
Tô Minh bỏ các vật phẩm tìm thấy vào túi ni-lon, nhìn sang Từ Trường Thắng bên cạnh đưa ra ý kiến.
"Thắng ca."
"Đồ đạc của nạn nhân này khá đắt tiền, nhưng nàng lại mặc quần áo giả nhãn hiệu, ta cho rằng..."
"Những chiếc nhẫn, đồng hồ... này có khả năng là quà tặng của ai đó, vụ án rất có thể là giết người trả thù, xác định danh tính nạn nhân là việc then chốt nhất."
"Về Hứa Y Quốc."
"Theo đánh giá của ta, hắn hoàn toàn không biết hung thủ là ai, chỉ thuần túy thấy tiền mắt sáng, dám lấy cả đồ đạc của thi thể."
"Nếu muốn sớm phá án thì không nên lãng phí thời gian ở trên người tên này, cố gắng điều tra từ trên chiếc điện thoại này đi."
Từ Trường Thắng gật đầu đồng ý.
Chỉ cần nhìn bộ dạng sợ hãi run rẩy của Hứa Y Quốc, cũng có thể đoán...
Nếu thật sự hắn biết thông tin liên quan đến vụ án, chắc đã khai hết ra để cố tìm cách giảm án rồi.
Không do dự nữa.
Từ Trường Thắng quét mắt khắp phòng để chắc không bỏ sót gì, sau đó ra lệnh.
"Đi, thu đội!"
"Quay về đồn, ta lập tức cho đội kỹ thuật sửa chiếc điện thoại!"
Thời gian vàng quý giá đến từng phút.
Xe cảnh sát chở Hứa Y Quốc rời khỏi hiện trường.
Phần công việc còn lại giao cho cảnh sát khu vực, cố gắng hạn chế ảnh hưởng của vụ án xuống mức thấp nhất.
Đương nhiên là...
Dù có giảm ảnh hưởng đến đâu, cư dân gần sông Hoài Nam, chủ đề thảo luận trong vài tuần sắp tới chắn chắn sẽ liên quan đến vụ án và Hứa Y Quốc. ...
Đội điều tra hình sự Hoài Hải.
Hứa Y Quốc không còn giá trị, được đưa thẳng đến phòng thẩm vấn, bị cảnh sát khác hỏi cung nhận tội và chi tiết.
Nhân viên kỹ thuật đang khẩn trương sửa chiếc điện thoại của nạn nhân.
Bởi vì.
Chiếc iPhone mới nhất này có tính năng chống nước, cho dù ngâm lâu như vậy, quá trình sửa chữa cũng không khó.
Trong thời gian chờ đợi máy sửa xong.
Từ Trường Thắng cùng Tô Minh đến phòng hội ý riêng để thảo luận điểm đột phá khác của vụ án.
Vương Hổ có nhiệm vụ theo học quá trình sửa điện thoại bị ngâm, bắt đầu chuyển ngành về kỹ thuật hình sự.
Lúc này.
Trong phòng hội ý.
Tô Minh mở chai nước khoáng uống một ngụm, chỉ vào túi ni-long đựng mảnh da trên bàn, chậm rãi nói.
"Thắng ca."
"Mảnh da còn sót lại trong móng tay nạn nhân, ta cho là manh mối của thứ dừng để siết cổ giết người."
"Bởi vì người bình thường khi bị siết cổ, sẽ có một khoảng thời gian phản kháng quyết liệt, tuy rằng phản kháng thất bại..."
"Trong vài giây ngắn ngủi đó, não bị thiếu oxy bất tỉnh, nhưng có thể để lại bằng chứng đặc biệt."
"Giống như mảnh da này."
"Nếu muốn nói chỗ nào có thể để móng tay nạn nhân móc rách ra lớp da này, theo suy luận bình thường rất có khả năng là trong xe, sô pha hoặc trên giường."
"Những nơi này có tính riêng tư nhất định, nếu nạn nhân ở các địa điểm đó với hung thủ, đủ để chứng minh mối quan hệ mật thiết của hai người."
"Bình thường có thể nói."
"Ta cho là không cần đợi sửa xong điện thoại, xác định ai là người liên lạc gần đây với nạn nhân, có lẽ sẽ biết được nghi phạm!!!"
"Nhưng mà."
"Do chất liệu của miếng da này, bây giờ ta có một vài suy đoán khác..."
Là một cảnh sát giàu kinh nghiệm.
Từ Trường Thắng luôn chú ý tới từng manh mối và chi tiết.
Khi Tô Minh lấy túi ni-lon ra và bày tỏ vấn đề mảnh da trong móng tay nạn nhân, hắn cũng ngay lập tức liên tưởng đến mối quan hệ giữa nạn nhân và hung thủ.
Khả năng suy luận logic và phán đoán lão luyện như vậy của tân binh như Tô Minh, khiến Từ Trường Thắng bất giác nuốt nước bọt.
"Dựa trên kinh nghiệm."
"Nạn nhân và hung thủ quen biết nhau điểm này đã là chắn chắn, không phải vụ án phát sinh ngẫu nhiên."
"Tiểu Minh, ngươi cứ tiếp tục nói."
"Thông qua miếng da này, ngươi thu được gợi ý gì nữa không?"
Có thể thấy được.
Qua vụ án trước đây truy bắt tội phạm cấp A và vụ giết người bây giờ mà Tô Minh thể hiện, khiến Từ Trường Thắng không đối xử Tô Minh như tân binh nữa mà coi như đồng nghiệp già dặn kinh nghiệm, sẵn sàng trao đổi và lắng nghe.
Tô Minh hoàn toàn không kiêu ngạo, trực tiếp nói ra suy luận của mình.
"Theo phân tích ban đầu của chúng ta."
"Điều kiện kinh tế nạn nhân không tốt lắm, nhưng vẫn cần phải mặc quần áo giả nhãn hiệu để giả vờ, trong khi đó trang sức và đồng hồ là hàng thật."
"Điều này rất có khả năng chứng tỏ."
"Nạn nhân nhờ ngoại hình và bề ngoài của mình, quen biết với một đại gia giàu có, nhận được trang sức và đồng hồ đắt tiền."
"Mảnh da trong túi ni-lon này, ta quan sát sơ bộ và phân tích chất liệu, thuộc loại da nhân tạo rẻ tiền, đại gia giàu có tuyệt đối không dùng."
"Điều này cho thấy..."
"Người tặng nạn nhân trang sức và kẻ giết nạn nhân, rất có khả năng không phải cùng một người, liên quan đến vụ án có ít nhất hai người nam tử, đây rất có thể là một vụ giết người trả thù!"
Khoảnh khắc này.
Từ Trường Thắng rơi vào trầm mặc, càng hiểu luận điểm Tô Minh muốn nói.
Sự im lặng này.
Không phải hoài nghi phán đoán của Tô Minh, mà là kinh ngạc đến tóc gáy dựng đứng.
Hoàn toàn không thể tưởng tượng...
Chỉ với một mảnh da bé nhỏ như vậy, Tô Minh đoán được có ít nhất hai người nam tử quan hệ thân thiết với nạn nhân!
Ngay lúc này.
Vương Hổ cầm theo điện thoại đã sửa xong, hớn hở lao vào phòng họp.
"Điện thoại sửa xong!"
"Đã xác định danh tính nạn nhân!!!"