Chương 37: Kiếp Sau Không Muốn Là Con Của Các Người Nữa, Hoàng Nghiên Đã Mất Tích!
"Chít két—"
Tiếng mở khóa vang lên từ bên trong.
Một a di giúp việc khoảng năm mươi tuổi, không có vết tích dao kéo nào trên mặt, đôi tay vẫn đang lau trên tạp dề, vừa kéo cửa ra vừa gọi to.
"Đến rồi, đến rồi."
"Đừng gõ cửa mạnh như thế. ."
Nhưng chưa dứt lời.
Khi nhìn thấy Tô Minh và Từ Trường Thắng đứng trước cửa trong bộ cảnh phục, âm thanh đột ngột dừng lại, vô thức nói:
"Hai vị cảnh sát."
"Các ngươi tới đây để tuyên truyền phòng chống lừa đảo à?"
Không thể phủ nhận rằng.
Bây giờ công tác tuyên truyền phòng chống lừa đảo thực sự làm rất tốt.
Ngay cả a di giúp việc năm mươi tuổi, khi nhìn thấy cảnh sát tới cửa thì phản ứng đầu tiên là tưởng đó là cảnh sát phòng chống lừa đảo.
Tô Minh im lặng liếc nhau Từ Trường Thắng.
Sau khi xác nhận phản ứng vô thức của a di giúp việc không phải là giả vờ, Tô Minh liền lấy thẻ cảnh sát từ túi ra, tiến lên hai bước giải thích:
"A di."
"Chúng ta là cảnh sát hình sự Đội Cảnh Sát khu Hoài Hải, không phải cảnh sát chống lừa đảo."
"Bây giờ có một vụ án nghiêm trọng cần sự hợp tác điều tra của a di."
"Hoàng Nghiên có sống ở đây không?"
Khi mấy chữ "cảnh sát hình sự" vang lên.
A di giúp việc rõ ràng trở nên căng thẳng hơn, bởi vì người bình thường đâu có cơ hội tiếp xúc với cảnh sát hình sự, lập tức gật đầu đáp:
"Có, có."
"Tiểu Diễm sống ở đây."
"Nàng... nàng đã làm gì sai sao? Sao cảnh sát hình sự lại tìm tới tận nhà vậy?"
Tô Minh cất thẻ cảnh sát vào.
Ngay lập tức bước vào trong cánh cửa, giành lấy vị trí chủ động, đảm bảo a di giúp việc có bất kỳ phản ứng bất thường nào cũng có thể khống chế ngay lập tức.
Hắn cũng không cố dọa nạt hay đe dọa mà nở nụ cười ôn hòa:
"Không có chuyện gì."
"Chỉ là cần nàng hợp tác điều tra một chút thôi."
'Đúng rồi, a di ngươi là?'
"Bảo mẫu, ta là bảo mẫu mà gia đình này thuê." A di giúp việc vẫn rất căng thẳng, vội vàng giải thích:
"Cha mẹ của Tiểu Nghiên rất bận công việc."
"Thường xuyên cả tháng mới về nhà một lần, nên mới thuê ta chăm sóc cho Tiểu Nghiên."
"Tuy nhiên."
"Các vị cảnh sát có nhầm không?"
"Tiểu Nghiên rất ngoan mà, chắn chắn sẽ không gây ra chuyện gì đâu."
"Hơn nữa..."
Nói đến đây.
A di giúp việc cố ý hạ thấp giọng, cẩn thận nói tiếp:
"Chân của Tiểu Nghiên có vấn đề."
"Vẫn luôn trị mà không thể khỏi, giờ do mặc cảm tàn tật nên nàng thường xuyên khóa mình trong phòng, rất ít khi ra ngoài."
"Những ngày gần đây."
"Ngoại trừ giờ ăn trưa và tối xuống nhà ăn, thời gian còn lại nàng luôn ở trong phòng, thậm chí cả bữa sáng cũng không xuống, làm sao mà có thể gây chuyện được chứ!"
Tô Minh không hề để ý đến những lời nói vô nghĩa này.
Mà nhạy bén nắm bắt được một chi tiết.
Do Hoàng Nghiên không có thói quen ăn sáng nên a di giúp việc cũng không gặp nàng vào khoảng thời gian đó, không thể khẳng định được an toàn về tính mạng của Hoàng Nghiên từ vài tiếng trước.
Điều đó có nghĩa là từ rạng sáng hôm qua cho tới bây giờ, Hoàng Nghiên đã có đủ thời gian để tự sát!
Nhưng từ việc lau sạch dấu chân đến phân tích.
Hoàng Nghiên chắn chắn sẽ không chọn tự sát ngay lập tức, chắc chắn là nàng còn có chuyện muốn làm.
Cho nên bây giờ mỗi nhanh hơn một phút.
Cũng có thể đem tỉ lệ cứu sống Hoàng Nghiên đề lên cao mấy phần!!!
Thời gian cấp bách.
Tô Minh hành động dứt khoát, một bên nhanh chân đi tiến trong biệt thự, một bên nghiêm túc nói.
"Yên tâm, a di."
"Cảnh sát sẽ không oan uổng bất luận một người nào, nếu như Hoàng Nghiên không có làm sai , chúng ta chỉ hỏi thăm một số tin tức là được."
"Bây giờ..."
"Ta cần a di lập tức dẫn chúng ta đến phòng ngủ của Hoàng Nghiên!!!"
Người giúp việc vốn định nói tiếp cái gì nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tô Minh, lập tức rụt cổ một cái duỗi ra ngón tay chỉ về một hướng nói.
"Đi lên tầng hai..."
"Gian phòng ở trong góc trên tầng hai chính là phòng ngủ của Tiểu Nghiên."
Theo phương hướng người giúp việc chỉ.
Tô Minh đã nhìn thấy gian phòng có miếng dán hình gấu trúc ở cửa trên tầng hai. Hắn lập tức bước nhanh lên lầu, Từ Trường Thắng cũng theo sát phía sau.
Đến trước phòng ngủ.
Tô Minh đưa tay vặn tay nắm cửa, phát hiện không thể mở được cửa phòng ngủ, lập tức quay đầu nhìn về phía Từ Trường Thắng.
Căn bản cũng không cần nói gì.
Hai người liền cùng nhau ăn ý lui về phía sau đến gần hành lang.
Sau ba giây im lặng.
Hai người trực tiếp dùng sức đá tới cửa phòng ngủ!
Phanh!!!
Khóa cửa trực tiếp bị đạp rời, cửa phòng ngủ nặng nề đổ ập xuống.
A di giúp việc vẫn đang đi ở cầu thang.
Thấy một màn này chỉ biết há miệng, nhưng căn bản không dám nói gì.
Bởi vì.
Từ hành động nhanh chóng khẩn trương của hai người Tô Minh và Từ Trường Thắng, a di này đã phát hiện chuyện này sợ là không đơn giản như vậy, sáng suốt lựa chọn không nói gì. ...
Sau khi đá văng cửa ra.
Tô Minh và Từ Trường Thắng lập tức đi vào phòng ngủ, đầu tiên là nhìn về phía giường.
Nhiều vụ tự tử trong phòng ngủ
Phần lớn nạn nhân đều chọn giường chính là nơi mình quen thuộc nhất để tự sát.
Nhưng giây tiếp theo.
Hai người lại không hẹn mà cùng nhíu mày, biểu tình càng thêm ngưng trọng!!!
Bởi vì.
Trên chiếc giường trong phòng ngủ này căn bản không có ai, chỉ có một con gấu búp bê ôm cùng kích cỡ người bị tùy ý ném lên giường.
Cũng không cần phải tìm quá lâu.
Không chỉ là giường, mà là Hoàng Nghiên căn bản cũng đã không còn ở trong căn phòng này.
A di giúp việc theo sát tiến vào phòng ngủ.
Cũng phát hiện chuyện Hoàng Nghiên căn bản không ở trong phòng ngủ, nhất thời cũng sửng sốt không biết nên làm gì.
'Đây... Đây là chuyện gì xảy ra?'
'Sao Tiểu Nghiên không ở trong phòng ngủ?'
'Buổi sáng 6 giờ ta đã thức dậy quét dọn vệ sinh rồi, từ đó đến giờ ta cũng không thấy nàng ra ngoài a!'
"Hai vị cảnh sát, Tiểu Nghiên nàng... sẽ không thật sự xảy ra chuyện chứ?"
Ngay lúc này.
Hai người Tô Minh và Từ Trường Thắng căn bản không rảnh trả lời câu hỏi của a di giúp việc.
Sau một khắc không nhìn thấy Hoàng Nghiên trong căn phòng.
Từ Trường Thắng lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của khoa kỹ thuật điều tra hình sự khu Hoài Hải.
Yêu cầu tất cả cảnh sát đang không có nhiệm vụ lập tức kiểm tra tất cả camera giám sát xung quanh các con đường gần khu biệt thự, hắn muốn xác định việc tối hôm qua Hoàng Nghiên có trở về nhà rồi rời đi hay trực tiếp không trở về nhà!
Và cố gắng tìm ra vị trí bây giờ của Hoàng Nghiên càng nhanh càng tốt!
Cùng lúc đó.
Từ Trường Thắng kinh nghiệm hình sự phong phú còn cẩn thận sai người bắt đầu sàng lọc tất cả những người ra vào khách sạn cùng với hai tiệm net ở lân cận khu biệt thự!
Mặc dù theo quy định trẻ vị thành niên không có người giám hộ thì không được vào khách sạn và tiệm net, nhưng khó tránh khỏi trường hợp những người kia không tuân theo quy định.
Mà khi Từ Trường Thắng hạ lệnh toàn diện tìm kiếm.
Tô Minh lại chú ý đến cái bàn học màu hồng bên cạnh cửa sổ, ở đó có vài cục giấy nhàu thành từng cục.
Đi đến bàn học.
Tô Minh liền phát hiện một mảnh giấy trắng bị đè dưới lọ bút, cầm lên thấy trên giấy còn rõ dấu ướt khô của nước mắt.
Trên giấy
Chỉ có một đoạn chữ cực kỳ ngắn:
[Một năm qua chỉ ba lần gặp được các ngươi, cho dù tiền của các ngươi chất thành núi thì có ý nghĩa gì với ta chứ?]
[Nếu có kiếp sau, ta không muốn làm con của các ngươi nữa]