Chương 46: Paraquat!
Lời nói đầy hối hận và tuyệt vọng của Hoàng Nghiên khiến Tô Minh và Từ Trường Thắng đứng sau lưng cũng không khỏi ngạc nhiên. Họ nhìn theo ánh mắt của Hoàng Nghiên và nhìn thấy một chai thủy tinh màu xám không có nhãn ở góc ghế. Bên trong chai chỉ còn lại một nửa chất lỏng.
Cộng thêm câu nói của Hoàng Nghiên vừa rồi: "Không còn cơ hội hối hận nữa rồi."
Ngay lập tức khiến Tô Minh và Từ Trường Thắng nghĩ đến một loại thuốc diệt cỏ có tỷ lệ gây tử vong gần như 100%, đó chính là... Paraquat!!!
Trong hồ sơ vụ án của cả Long Quốc, Paraquat không chỉ là loại thuốc diệt cỏ có tỷ lệ gây tử vong cao nhất mà còn là loại thuốc diệt cỏ gây tử vong nhiều nhất, thường được sử dụng trong các vụ án hình sự, đặc biệt là các vụ tự sát.
Không ngoa khi nói rằng, nếu tổng số người bị đầu độc bằng các loại thuốc diệt cỏ khác cộng lại thì cũng không bằng một nửa số người bị Paraquat đầu độc.
Bởi vì, chỉ cần uống nhầm 5ml Paraquat là có 50% tỉ lệ tử vong. Nếu uống quá 50ml thì có thể coi là không cần cứu nữa.
Điều đáng sợ nhất là...
Paraquat thậm chí còn có thể hấp thụ qua da, không nhất thiết phải uống mới có thể ngộ độc.
Vì vậy, đã từng có không ít trường hợp, do đi qua cánh đồng vừa được phun thuốc Paraquat, khiến người đi đường bị ngộ độc thuốc diệt cỏ!!!
Về lý do tỷ lệ gây tử vong của Paraquat lại cao như vậy thì là do nó không giống như các loại thuốc diệt cỏ khác.
Sau khi uống vào, sẽ không có bất kỳ phản ứng phụ nghiêm trọng nào, chỉ sau vài ngày thì hệ thống miễn dịch toàn thân mới bắt đầu suy sụp.
Các cơ quan sẽ dần dần suy yếu, nhưng vẫn chưa thể gây tử vong, bệnh nhân vẫn còn ý thức rất rõ ràng.
Sau một thời gian nữa, phổi bắt đầu xơ hóa không thể đảo ngược, khó thở đau đớn kéo dài cùng với sự hiện diện ngày càng nhiều của người thân bên giường bệnh khiến bệnh nhân bắt đầu vô cùng hối hận.
Họ cầu xin bác sĩ hãy cố gắng cứu mình, nhưng lại hoàn toàn vô dụng.
Bệnh nhân chỉ có thể bất lực chờ đợi cái chết đến với mình, trong khi vẫn còn tỉnh táo.
Trên mạng,
Có một câu nói như thế này để mô tả nó...
Paraquat sẽ cho ngươi thời gian để hối hận, nhưng lại không cho ngươi cơ hội để hối hận.
Vì vậy, do ngày càng có nhiều người uống Paraquat tự tử, nên năm 2016. Long Quốc đã cấm bán Paraquat trên toàn quốc.
Nhà khoa học đã phát minh ra Paraquat thì bị lượng lớn người nhà có người tự tử bằng Paraquat chửi bới nhục mạ, tai bay vạ gió.
Cuối cùng cũng chỉ có thể công khai biểu thị xin lỗi, thuốc này được bán bao nhiêu năm, hắn phải mang gánh nặng tinh thần bấy nhiêu năm.
Nhưng hắn cũng không ngờ rằng, một loại thuốc phát mình ra đặc biệt dùng để diệt cỏ lại có người đổ vào miệng. ...
Độc tính của Paraquat,
Có thể nói là cực kỳ đáng sợ, và bây giờ lượng chất lỏng trong chai ở góc chỉ còn lại chưa đầy một nửa.
Nếu thật sự là Paraquat.
Cái chết... chỉ là vấn đề thời gian.
Từ Trường Thắng lập tức nhìn chằm chằm vào Hoàng Nghiên, vô cùng nghiêm túc nói.
"Hoàng Nghiên."
"Ngươi lập tức nói cho ta biết, bên trong chai này có phải là Paraquat?"
"Ngươi lấy chai thuốc trừ cỏ bị cấm này ở đâu? Có phải là người đã cho ngươi ma túy không?"
Rõ ràng là... loại thuốc trừ cỏ đã bị cấm sử dụng ở thành phố Ma Đô, Hoàng Nghiên còn uống một nửa nữa.
Từ Trường Thắng lập tức nghĩ đến...
Liệu chai Paraquat này có phải là do nghi phạm ẩn náu đằng sau giao cho Hoàng Nghiên cùng với ma túy hay không?
Thấy sắc mặt nghiêm túc của Từ Trường Thắng, Hoàng Nghiên không khỏi hơi sợ hãi, cọ sát cổ, nhẹ nhàng gật đầu trả lời.
"Đúng."
"Là Paraquat..."
"Nhưng ta không biết, cảnh sát ngươi nói ma túy là gì, không có ai cho ta ma túy."
"Hơn nữa, chai Paraquat của ta, là mua ở cửa hàng bán cây cảnh gần nhà..."
"Ta chỉ là tìm hiểu trên mạng, uống loại thuốc này thì chắn chắn sẽ chết, không có cơ hội hối hận, nên mới đến cửa hàng hỏi thử."
"Không ngờ lại vừa hay có..."
Lời nói vừa dứt.
Từ Trường Thắng vốn dĩ đang căng thẳng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang Tô Minh bên cạnh, lắc đầu vui mừng nói.
"Nội thành phố Ma Đô không có người trồng lúa, những cửa hàng bán cây cảnh cũng tuyệt đối không dám nhập Paraquat, nếu bị phát hiện thì sẽ bị phạt nặng rồi thu hồi giấy phép kinh doanh."
"Vì vậy ta đoán..."
"Thuốc bên trong chai này chắn chắn không phải là Paraquat, có thể là thứ khác."
"Đầu tiên mang về đồn cảnh sát đã."
"Chai này cũng cần mang về, để đội kỹ thuật nhanh chóng kiểm nghiệm."
Tô Minh cũng gật đầu đồng ý, lại lắc lắc còng tay, mỉm cười nói.
"Hoàng Nghiên."
"Có vẻ vận may của ngươi không tệ, khả năng cao là vẫn còn cơ hội hối hận."
"Nhưng muốn có cơ hội hối hận thì trước tiên phải hợp tác với công việc của chúng ta, đợi lát nữa đừng giấu bất cứ điều gì."
"Đi thôi."
"Cha mẹ ngươi cũng đang trên đường đến đồn cảnh sát, đừng ở trên vòng đu quay tiếp tục hoài niệm."
Mặc dù bây giờ tâm trạng Hoàng Nghiên đã ổn định.
Nhưng Tô Minh cũng không dám cởi còng tay, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì hối hận cũng không kịp.
Hơn nữa, ở nơi công cộng như vậy, xung quanh lại có rất nhiều du khách, chắn chắn không thích hợp để thẩm vấn.
Nhanh chóng đưa nàng trở về đại đội hình sự khu Hoài Hải mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Khi biết cha mẹ đang đến, đồng thời thuốc bên trong chai chắn chắn không phải Paraquat.
Tâm trạng của Hoàng Nghiên rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, gật đầu chậm rãi đứng dậy, cúi đầu theo sau Tô Minh. ...
Xe cảnh sát lao vun vút.
Đưa Hoàng Nghiên đến đại đội hình sự khu Hoài Hải.
Tô Minh và Từ Trường Thắng hai người không vội thẩm vấn Hoàng Nghiên, mà ở trong phòng họp sắp xếp thảo luận về manh mối tình báo liên quan.
Bởi vì.
Về nghi phạm đứng sau vụ án tự tử học đường này, bây giờ gần như là một khoảng trống.
Nhưng lại có rất nhiều manh mối hỗn loạn khác.
Phải cẩn thận sàng lọc, cố gắng để đào ra tội phạm một cách gọn gàng.
Sau khi hai người trao đổi ý kiến.
Từ Trường Thắng cau mày gõ nhẹ lên bàn, nhìn về phía Tô Minh hỏi.
"Trò chơi cá voi xanh?"
"Theo ý của Hoàng Nghiên, nàng và Trương Uyển đang chơi một trò chơi đặc biệt cuối cùng sẽ dẫn dắt tự tử?"
"Theo tình hình bây giờ, Hoàng Nghiên là điểm đột phá duy nhất của chúng ta, hy vọng có thể tìm thấy manh mối hữu ích."
"Không thì."
"Trò chơi cá voi xanh này, e là vấn đề sẽ càng ngày càng..."
Chưa đợi Từ Trường Thắng nói xong.
Vương Hổ đã trực tiếp bước vào phòng họp, rút ra một báo cáo kiểm tra đưa cho Từ Trường Thắng, đồng thời nháy mắt với Tô Minh nói.
"Thắng ca."
"Báo cáo đã ra rồi, theo kiểm tra của phòng kỹ thuật chúng ta, chất lỏng trong chai đó là..."
"Si-rô ho, không phải là thuốc diệt cỏ."
"Cùng lúc đó."
"Pháp y Thẩm Lâm cũng đã phân tích ra chất ma túy trong máu của nạn nhân Trương Uyển, không phải là ma túy đơn lẻ, mà là hỗn hợp của nhiều loại ma túy có độ tinh khiết cực cao."
"Nhưng trong đó ít nhất có ba loại ma túy phổ biến là heroin, ma túy đá và Ketamine."
"Cuối cùng."
"Bây giờ tâm trạng Hoàng Nghiên đã ổn định, cha mẹ nàng cũng đã đến đại đội nhưng để tránh tình trạng thông đồng, tạm thời không cho họ gặp mặt."
Nghe đến đây.
Từ Trường Thắng gật đầu, nhận lấy báo cáo trong tay Vương Hổ, nhìn về phía Tô Minh đứng dậy ra hiệu.
"Đi thôi, Tiểu Minh."
"Cùng nhau đi thẩm vấn Hoàng Nghiên, chúng ta hãy xem..."
"Vụ án trò chơi cá voi xanh này, hung thủ đằng sau sẽ cẩn thận đến mức nào!!!"