Chương 48: Cuộc Thẩm Vấn Quan Trọng Bắt Dầu!
Nếu lúc này Hoàng Nghiên vẫn chìm đắm trong tiềm thức rằng sau khi chết sẽ hóa thân thành cá voi xanh và được tự do.
Điều này đối với vụ án thì chẳng có chút lợi ích nào cả!
Bởi vì.
Hoàng Nghiên rất có thể sẽ vì Trương Uyển đã đạt được tự do giả tạo mà đi bảo vệ kẻ chủ mưu đứng sau trò chơi cá voi xanh.
Ngay cả khi không xảy ra trường hợp như vậy.
Khiến Hoàng Nghiên tỉnh ngộ, hiểu ra rằng Trương Uyển là bị người ta hại chết chứ không phải tự mình nhảy lầu tự sát, đối với việc phá án cũng có lợi hơn!
Bởi vì như vậy có thể sẽ kéo Hoàng Nghiên về phía phe cảnh sát.
Và nếu trong lòng Hoàng Nghiên ôm ấp ý định tìm ra hung thủ báo thù cho bạn thân, thì bất kể là về độ chính xác của manh mối cung cấp hay tính chủ động, thì chắn chắn sẽ mạnh hơn bây giờ gấp nhiều lần chứ không không chỉ như vậy!
Giống như những quan chức cấp cao bị người ta tố giác dẫn đến bị kỷ luật, trong phòng thẩm vấn sẽ không ngần ngại vì báo thù và giảm án mà tố cáo ra hàng loạt quan chức cũng không sạch sẽ khác!
Đây đều là lợi dụng tâm lý báo thù của nghi phạm.
Trong tình huống như vậy.
Manh mối do nghi phạm cung cấp, độ tin cậy chắn chắn có thể gần như đạt đến 100%!
Vì vậy, Tô Minh nhất định phải nhân cơ hội này cắt vào chủ đề, trực tiếp khiến Hoàng Nghiên nhìn rõ Trương Uyển không phải tự sát, mà là bị sát hại có chủ ý!
Từ Trường Thắng ngồi bên cạnh cũng đã nhìn ra điều này, nên không lên tiếng ngắt lời Tô Minh.
Trong mắt hắn...
Bất kể bắt đầu từ góc độ nào, mục tiêu quan trọng đều là tìm ra chân tướng.
Hơn nữa.
Nhìn từ biểu hiện gần đây, Tô Minh quả thực có thiên phú đáng sợ trong phá án. ...
Lúc này.
Lời nói nghiêm túc của Tô Minh khiến Hoàng Nghiên rơi vào trạng thái ngẩn ngơ và không thể tin tưởng.
Đã mất mấy giây mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tô Minh, dường như muốn nhìn ra được bằng chứng lừa dối mình.
Nhưng phát hiện ra ánh mắt của Tô Minh kiên định không hề dao động, ngay lập tức liền có chút cuống quít không ngừng lắc đầu, nở ra nụ cười miễn cưỡng như đang lấy lòng nói.
"Tô cảnh sát."
"Ta biết là nhờ có ngươi, ta mới cơ hội làm lại cuộc đời, ta thực sự rất rất biết ơn ngươi."
"Nhưng... nhưng ngươi cũng không thể lừa ta được."
"Mặc dù ta biết."
"Sau khi chết biến thành cá voi xanh là điều không thể xảy ra, nhưng đó cũng chỉ là mong ước trong lòng ta và Uyển Uyển, còn ngươi vừa rồi nói..."
"Công cụ phạm tội của một người nào đó là..."
Nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng được Hoàng Nghiên cố gắng kéo ra, cũng như ánh mắt khao khát mình thu hồi lại những lời vừa rồi, Tô Minh thở dài bất lực.
Ngay lập tức, hắn gõ nhẹ vào bàn, nhìn chằm chằm vào Hoàng Nghiên với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trả lời:
"Ta nói đúng theo nghĩa đen."
"Cuộc đời của Trương Uyển tuy bi thảm, khiến tâm hồn nàng cũng chịu tổn thương nặng nề, nhưng rất có khả năng chưa đến mức muốn tự tử!"
"Nhưng cái gọi là trò chơi cá voi xanh, thì lại khiến cho cảm xúc tự tử của Trương Uyển..."
"Chỉ trong vòng mười lăm ngày ngắn ngủi, đã đạt đến đỉnh điểm và quyết định thực hiện hành vi đó!"
Nói đến đây,
Tô Minh cầm một bản báo cáo xét nghiệm máu từ trên bàn, bước chậm rãi đến trước mặt Hoàng Nghiên, đặt bản báo cáo xét nghiệm máu lên bàn, tiếp tục nói:
"Bản báo cáo này là báo cáo xét nghiệm máu của Trương Uyển."
"Nhân viên kỹ thuật của đội chúng ta đã phát hiện ra nhiều chất ma túy và chất kích thích dưới dạng thuốc giảm đau còn sót lại trong đó, ta không tin rằng..."
"Một nữ sinh trung học chưa ra ngoài va vấp xã hội bao giờ, có thể có chỗ lấy được những vật phẩm cấm này."
"Vì vậy."
"Trương Uyển không phải tự nguyện tự tử để được giải thoát mà là bị người khác dụ dỗ ám thị tâm lý dẫn đến tự tử."
"Nói như vậy... ngươi hiểu rồi chứ?"
Lúc này,
Hoàng Nghiên đột nhiên sững người, cúi đầu nhìn bản báo cáo xét nghiệm máu trên bàn, mắt đảo liên tục, thậm chí hai tay cũng vì tức giận mà không tự chủ được mà run lên.
Ngẩng đầu lên, định nói gì đó, nhưng lại không thể thốt ra lời.
Tin tức này,
Đối với Hoàng Nghiên lúc này, quả là lôi điện giữa trời quang!
Vài giây sau,
Hoàng Nghiên nở một nụ cười gượng ép, dùng giọng điệu cầu xin nhìn Tô Minh nói:
"Nhưng... nhưng mà..."
"Tô cảnh sát không đúng, đầu đến cuối trò chơi cá voi xanh từ đều không yêu cầu chúng ta tự tử, ngay cả tối qua cũng là do Tiểu Uyển tự đề xuất mà thôi."
"Có thể có vấn đề gì không, Tiểu Uyển sao lại bị sát hại được chứ!"
Đối với Hoàng Nghiên,
Nàng có thể chấp nhận được việc Trương Uyển tự tử để rời bỏ thế giới rác rưởi này, hướng tới tự do nội tâm mà ra đi!
Nhưng nàng không thể chấp nhận được...
Thật sự không thể chấp nhận được!
Trương Uyển thực ra là bị người ta hại chết, ngay cả giấc mơ tự do nội tâm cũng là thủ đoạn phạm tội mà hung thủ đặc biệt tạo ra mà thôi!
Tô Minh thu lại bản báo cáo xét nghiệm máu trên bàn.
Hai tay chống trên ghế thẩm vấn, nhìn chằm chằm vào Hoàng Nghiên từ trên xuống dưới, ánh mắt vô cùng sắc bén, kiên định nhìn thẳng vào nàng, không thể nghi ngờ nói:
"Không cần trực tiếp đưa ra yêu cầu khiến các ngươi tự tử."
"Hoặc nói..."
"Nếu trực tiếp đưa ra yêu cầu như vậy, thì cái gọi là trò chơi cá voi xanh ngược lại là thủ đoạn phạm tội cấp thấp, phá vụ án như vậy cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều."
"Thực ra, muốn khiến các ngươi từ bỏ hy vọng và tự sát, chỉ cần không ngừng ám chỉ trong đầu nạn nhân, cá voi xanh mới là sinh vật tự do nhất trên thế giới, sinh vật hoàn hảo nhất, và cái chết có thể biến thành cá voi xanh."
"Đồng thời sau đó dùng chất kích thích và ma túy để dẫn dắt, khiến các ngươi trong quá trình hoàn thành cái gọi là trò chơi cá voi xanh luôn duy trì trạng thái vui vẻ hạnh phúc, cũng như cảm giác đau đớn do tự làm hại bản thân bị chất kích thích ức chế lại."
"À đúng rồi, Hoàng Nghiên."
"Bây giờ ngươi có thể cởi tay áo cho ta xem được không?"
Không chút do dự.
Mặc dù hai tay bị còng không thuận tiện, nhưng Hoàng Nghiên vẫn dùng răng cắn áo lên kéo lên, rõ ràng là vô cùng sốt ruột muốn có kết quả.
Biết người bạn thân nhất của mình...
Liệu là tự sát trong hạnh phúc, hay đơn thuần bị người ta dẫn dắt tuyệt vọng tự sát!
Hoàng Nghiên vật lộn mới kéo lên được một cánh tay áo, Tô Minh liền nhìn thấy cánh tay của nàng đều là những vết thương tự làm hại bản thân chưa kịp để lại sẹo, liền gõ nhẹ lên ghế thẩm vấn, nhướng mày nói.
"Được rồi, không cần kéo nữa."
"Nếu ta không đoán sai thì cái gọi là trò chơi cá voi xanh, có phải đã từng nói một câu tương tự như thế này..."
"Trong quá trình các ngươi tự làm hại cơ thể, không những không cảm thấy đau đớn, mà còn có cảm giác phấn khích, tự do, mơ mộng."
"Bởi vì mỗi lần tự làm hại cơ thể một lần, các ngươi đều đang ở gần cá voi xanh thêm một phần, có thể cảm nhận được sự tự do mơ mộng khi bơi lội trong đại dương."
Rõ ràng.
Vụ án này đối với những cảnh sát khác nhìn qua, có lẽ sẽ vô cùng mới lạ về cách tội phạm kiểm soát ý thức nạn nhân.
Nhưng Tô Minh có kinh nghiệm phạm tội phong phú, không hề cảm thấy xa lạ chút nào, ngược lại còn rất quen thuộc, thậm chí đã đoán được đại khái cách thức kiểm soát và lời lẽ dẫn dụ nạn nhân như thế nào.
Còn Hoàng Nghiên sau khi nghe những lời của Tô Minh.
Liền rơi vào trạng thái kinh ngạc, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Minh, nhiều lần há miệng mới cuối cùng lên tiếng.
"Tô... Tô cảnh sát, ngươi... làm sao biết được ngươi..."
"Chúng ta từ trước đến nay chưa từng kể cho ai về chuyện trò chơi cá voi xanh, chẳng lẽ thật sự như ngươi nói vậy."
"Tiểu Uyển, nàng..."
Hoàng Nghiên không nói xong câu này.
Nhưng Tô Minh đã hiểu ý trong đó, dùng ánh mắt kiên định nhìn Hoàng Nghiên, lần đầu tiên nở một nụ cười dịu dàng nói.
"Bây giờ ngươi nên hiểu rồi, chúng ta mới là những người đứng cùng một chiến tuyến với ngươi!"
"Vì vậy tiếp theo..."
"Ta cần được sự hợp tác hết mình của ngươi, nhất định phải tìm ra kẻ sát nhân thật sự đã giết chết Trương Uyển!"