Chương 6: Mua Ma Túy? Không, Là Muốn Đen Ăn Đen!
"Cái gì!"
"Cho ta xem!!!"
Từ Trường Thắng không tin được mở to mắt, nhanh chóng giật lấy điện thoại của Vương Hổ.
Một giây sau...
Thông tin truy nã chi tiết của người nam tử to khỏe hiện ra.
【Tội phạm cấp A】
Tính Danh: La Chấn
Tuổi: 32
Giới tính: Nam
Đặc điểm: Tóc dài, thân hình to khỏe, ngón út tay trái bị cắt
Tóm tắt vụ án: Cách đây 15 ngày, ở Cát tỉnh, Xuân Thị cùng hai người khác cướp bóc, chém giết tại điểm giao dịch ma túy vùng ngoại thành, giết ba người, làm một người bị thương nặng, tổng cộng cướp hơn mười vạn nhân dân tệ, ba người sau khi gây án chạy về phía nam lẩn trốn. ...
So với bản thông báo truy nã phổ biến cho dân chúng...
Loại thông tin truy nã trong hệ thống cảnh sát nội bộ rõ ràng chi tiết hơn nhiều lắm.
Xem xong...
Từ Trường Thắng nhìn người nam tử to khỏe vẫn đang hút thuốc ở gần đó, nụ cười đã biến mất, ánh mắt lạnh lùng.
"Tốt lắm."
"Ban đầu chỉ muốn bắt tên nghiện, không ngờ câu được cá lớn!"
"Nhìn ra..."
"Tên La Chấn tội phạm truy nã cấp A này, không phải người thực sự muốn mua thuốc phiện, mà là dùng lần giao dịch này cho kế hoạch..."
"Tiếp tục đen ăn đen a!"
Nói đến đây...
Từ Trường Thắng bấm tai nghe thu nhỏ, lập tức ra lệnh không thể bàn cãi.
"Có biến cố."
"A Kỳ, Lão Lâm, người này là tội phạm cấp A của Cát tỉnh trốn chạy đến, còn một đồng bọn ẩn nấp, tạm thời không được đánh động."
"Các ngươi cứ theo sau hắn, nhất định không được lộ diện, chờ hắn đi gặp hai tên trốn truy nã khác, lúc đó ra tay bắt giữ tất cả!"
"À đúng rồi."
"Lão Trần, Tiểu Hứa, các ngươi thu lưới con cá kia đi."
"Lưu ý..."
"Xem con cá các ngươi đang theo có đang gọi điện thoại không, nhất định phải đợi lúc nó không còn gọi điện nữa mới được thu lưới!"
"Ta lo..."
"Tên trốn truy nã vừa gọi cho con cá đó, chỉ để tạo lòng tin, rồi tiếp tục kế hoạch đen ăn đen!!!"
Sau khi truyền lệnh xong...
Từ Trường Thắng thở dài nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt.
Nếu lúc nãy trực tiếp bắt giữ tên nam tử to khỏe, chắn chắn sẽ làm hai tên trốn truy nã còn lại hoảng sợ.
Lúc đó...
Tự biết đã bị cảnh sát phát hiện, tên tội phạm biết đã đến đường cùng kia...
Sẽ làm ra chuyện phát rồ gì, thật không dám tưởng tượng.
Bởi vì những tên tội phạm liều mạng này...
Biết mình lâm nguy, trực tiếp ra đường giết người lung tung, hoàn toàn có thể xảy ra!
Gạt bỏ những suy nghĩ rắc rối trong đầu...
Từ Trường Thắng nhìn sang Tô Minh bên cạnh, cảm khái khen ngợi.
"Tô Minh."
"Ngươi thật khiến Ta quá bất ngờ!"
"Lại có thể nhạy bén phát hiện tình hình không ổn."
"Nếu sau này có thể bắt giữu ba tên đào phạm, đó hoàn toàn là công lớn của ngươi."
"Tuy nhiên ta hơi tò mò..."
"Rốt cuộc vì sao, có thể nhận ra người nam tử to khỏe là tội phạm trọng án chạy trốn từ ba tỉnh phía đông?"
Vương Hổ ngồi sau cũng vội vàng cúi đầu về phía trước, cũng vội vã thúc giục.
"Đúng thế, Minh ca, ngươi nhanh nói đi."
"Cuối cùng là thế nào mà phát hiện ra tên tội phạm này? Cho chút kinh nghiệm, ngươi cũng muốn lập công chứ!"
Nhìn hai người tò mò...
Tô Minh không khỏi nhướn mày, hắn không định nói suy đoán của mình.
Bởi vì...
Giải thích thật phiền phức, sẽ bị chất vấn tiếp, liền nhún vai nhẹ nhàng đáp.
"Không có kỹ xảo gì."
"Chỉ cần có thói quen, cứ cách một thời gian nhìn thông báo truy nã tội phạm trên nội bộ, các ngươi cũng có thể làm được."
"Ta chỉ cảm thấy..."
"Người nam tử to khỏe này nhìn quen mắt, nhưng không chắn chắn nên mới nói thử."
"Nói đến..."
"Có lẽ vì hắn cạo tóc dài thành đầu đinh nên ấn tượng không sâu."
Không chút nghi ngờ...
Lời giải thích này rất hợp lý.
Bởi thực tế không ít cảnh sát có thói quen thỉnh thoảng xem thông báo truy nã tội phạm.
Từ Trường Thắng liền tặc lưỡi hai cái, vẫn cảm khái khen ngợi.
"Cho dù là phân tích ra, hay là thói quen xem tội phạm truy nã."
"Tiểu Minh, đây có thể tính là công lớn, sau này chuyển chính thức sớm cũng không khó."
"Bây giờ yên tâm chờ xem, tên tội phạm này bao giờ gặp đồng bọn!"...
Trong lúc mọi người im lặng chờ đợi...
Lão Trần và Tiểu Hứa hai cảnh sát cũng tìm nơi vắng vẻ, trực tiếp bắt giữ tên bán hàng.
Có lẽ tự biết lần này sẽ phải vào tù lần thứ ba, và số lượng ma túy bán ra cũng không nhỏ.
Cho dù không bị tử hình...
Cũng phải ngồi tù hàng chục năm.
Người bán hàng có biệt danh là Xương Cẩu, trực tiếp run lập cập, không thể nói được một câu đầy đủ.
Sau khi Xương Cẩu bị bắt...
Toàn bộ thành viên tham gia hành động lần này, đều hướng mắt về phía tên tội phạm.
Chỉ có điều...
Khiến tất cả mọi người cảm thấy khó hiểu...
Đã mười phút trôi qua.
Tên tội phạm cấp A La Chấn vẫn luôn đi lại trên phố đi bộ, hoàn toàn không có động thái gì khác.
Thậm chí...
Còn rảnh rỗi vào cửa hàng mua quần mới, thay thế cái quần soọc ban đầu.
Chỉ có điều...
Hắn thường xuyên lấy điện thoại ra kiểm tra.
Bộ dạng này...
Giống như đang chờ đợi chỉ thị gì vậy.
Từ Trường Thắng vuốt cằm, ánh mắt sắc bén suy nghĩ, nhấn nút tai nghe thu nhỏ.
"A Kỳ, Lão Lâm, hai người các ngươi có lộ diện khiến con cá cảnh giác không?"
"Nên hắn mới cố tình ở lại phố đi bộ, không định đi gặp hai người kia..."
Chưa nói xong...
Từ Trường Thắng đã bác bỏ suy đoán của mình, lắc đầu tiếp tục.
"Cũng không đúng."
"Trong tình huống tự biết bị lộ, loại tội phạm liều mạng này phải làm ra chuyện gì không thể kiểm soát mới đúng, còn tâm trạng mua quần à?"
"Hay là..."
"Vấn đề nằm ở Xương Cẩu bị bắt!"
"Ba tên trốn truy nã định đen ăn đen, nhưng do hai tên ẩn nấp kia không liên lạc được với Xương Cẩu, nên cho là Xương Cẩu và La Chấn đã bại lộ!"
"Chỉ có lý do này, mới có thể giải thích La Chấn sao vẫn không rời đi, lại thỉnh thoảng lấy điện thoại ra kiểm tra!!!"
Rất rõ ràng...
Là cảnh sát giàu kinh nghiệm, khả năng suy luận của Từ Trường Thắng hoàn toàn không yếu.
Ngay lập tức nghĩ ra nguồn gốc vấn đề, lập tức liên lạc.
"Lão Trần, Tiểu Hứa, lập tức lấy điện thoại Xương Cẩu vừa tịch thu ra xem."
"Có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ không? Ta nghi ba tên tội phạm đang liên lạc với Xương Cẩu!"
Vài chục giây sau...
Tai nghe mọi người vang lên phản hồi.
"Thắng ca, quả thực có hai cuộc gọi nhỡ, cái gần đây nhất cách đây hai phút."
"Do Ta và Tiểu Hứa không rõ tình huống, nên cố ý không nghe máy, nhưng ta đoán chúng sẽ gọi lại sau ít phút!"
"Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ..."
"Xương Cẩu tên buôn lậu lão luyện này giờ lại sợ tới mức nói không nên lời, chỉ cần nghe máy là sẽ lộ ngay!"
"Ta đoán hai cuộc gọi không có người nghe, hai tên đang trốn kia cũng sắp tỉnh ngủ, không kiên nhẫn đợi Xương Cẩu phản hồi!"
Tình thế lúc này rất rắc rối.
Nếu cuộc gọi tiếp theo không nghe máy, hai tên trốn truy nã không rõ ẩn náu ở đâu kia nhất định sẽ hiểu là đã bại lộ, tuyệt đối sẽ chạy trốn ngay lập tức.
Tới lúc đó...
Cho dù lấy được manh mối hai tên tội phạm từ miệng La Chấn, chắc chắn cũng không còn tung tích mà tìm ra.
Ngay khi thời gian càng trở nên cấp bách...
Tô Minh bấm tai nghe thu nhỏ, tự tin nhẹ nhàng.
"Trần ca."
"Ngươi có thể nhanh chóng đưa Xương Cẩu và điện thoại tới chỗ Thắng ca không?"
"Ta có thể mô phỏng giọng Xương Cẩu nghe điện thoại, hai tên kia rất có thể sẽ không nghe ra khác biệt!"
"Bởi vì bọn chúng đang toan tính đen ăn đen, vậy tất nhiên có thể dùng cách này dụ chúng ra!!!"