Chương 35
Trương Mân hạ giọng, lặng lẽ trả lời: "Bạn gái lão đại đã xảy ra chuyện."
Tống Mạnh cả kinh mở to hai mắt,"Xảy ra chuyện gì?"
Trương Mân gãi đầu "Tôi cũng không biết, chỉ thấy lão đại rất sốt ruột, có thể tương đối nghiêm trọng."
"Chuyện gì nghiêm trọng? Cũng nói cho tôi nghe một chút."
Trương Mân ngẩng đầu bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Phó Tự Trì.
Anh lập tức ngậm chặt miệng.
Ai không nhìn ra Phó tổng cực kỳ không hài lòng đối với thành phẩm mà bọn họ làm ra, lúc này nói chuyện không khác gì tự tìm chết.
Ánh mắt Phó Tự Trì lạnh lùng sắc bén, chậm rãi quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên màn hình TV trên tường.
Trán Tống Mạnh toát ra mồ hôi lạnh,"Phó tổng, bạn gái của Hạ Minh Châu hình như xảy ra chuyện, lúc cậu ấy trở về rất sốt ruột, nếu không..."
Tống Mạnh dừng một chút,"Bạn gái của Hạ Minh Châu."
Tống Mạnh đi trước Phó Tự Trì, nhanh tay lẹ mắt ấn nút thang máy,"Phó tổng, nhà Hạ Minh Châu có chút việc, đã về rồi."
Trong giọng nói của anh lộ ra một tia rung động mà chính anh cũng chưa từng phát hiện.
Vừa dứt lời, Phó Tự Trì lập tức bước ra ngoài cửa.
Chẳng qua Phó tổng luôn luôn không quan tâm lý do, lần này không biết có thể cứng rắn yêu cầu Hạ Minh Châu trở về hay không.
Trên màn hình hiển thị giao diện được trình bày bởi chương trình hậu trường.
Hạ Minh Châu đối với công việc luôn luôn nghiêm túc, thậm chí có thể nói hơn nửa thời gian đều dâng hiến cho công ty, đối với năng lực làm việc cùng thái độ làm việc của anh, trong công ty không ai không tán thành khen ngợi.
Tống Mạnh nháy mắt với Trương Mân, bảo bọn họ làm việc của mình trước, sau đó ba bước thành hai bước, đuổi kịp bước chân của Phó Tự Trì.
Trong mắt hiện lên một tia sắc bén,"Gọi Hạ Minh Châu tới gặp tôi."
Phó Tự Trì hơi giật mình, không xác định hỏi: "Ai xảy ra chuyện?"
Phó Tự Trì nhấc chân rảo bước, lạnh lùng nói: "Không cần đi theo tôi."
Ánh mắt Phó Tự Trì u ám,"Bất cứ chuyện gì cũng không phải lý do, bảo cậu ấy lập tức trở về gặp tôi."
Tống Mạnh sững sờ đứng ở ngoài thang máy, nhìn thang máy rơi xuống tầng một, cho đến khi dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm tầng một.
Hôm nay chuyện xảy ra có nguyên nhân, buông công việc trở về xử lý cũng là hợp tình hợp lý.
Thang máy đinh một tiếng, hai cánh cửa chậm rãi dời đi.
Ngón tay thon dài chỉ vào màn hình, từng chút từng chút cũng gõ vào trong lòng anh, trong lòng anh dần dần dâng lên tình cảm nói không rõ ràng, làm cho anh có loại cảm giác khủng hoảng.
[ Đã xảy ra chuyện gì? ]
Ngữ khí của anh vẫn cường ngạnh như trước, nhưng chỉ có chính anh cảm giác được trong lòng mình vô cùng lo lắng.
Tống Mạnh phục hồi tinh thần lại, trong mắt không dám tin. ...
Anh đợi một lát, nhưng không đợi được tin phản hồi.
Phó tổng cư nhiên đi ra ngoài!
Đây là cảm giác anh chưa từng có.
Môi mỏng mím thành một đường, sắc mặt càng trầm xuống.
[ Lê Sơ, trả lời. ]
Phó Tự Trì ngồi lên xe, trước khi khởi động, anh gửi một tin cho Lê Sơ.
Hai mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, nhưng một mực không thể chờ được tin tức của đối phương.