Chương 49
Căn phòng nhỏ chỉ để lại một mình Lê Sơ.
Lê Sơ sợ quấy rầy cha mẹ nghỉ ngơi nên không đi rửa mặt, cô ngồi trước bàn, lật xem mấy trang sách, nhưng một chữ cũng không đọc vào.
—
Sáng sớm, sương mù mỏng manh tràn ngập.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lê Sơ.
Tối qua cô không nằm trên giường, mà nằm sấp trước bàn học ngủ thiếp đi.
Ánh sáng chói mắt khiến Lê Sơ nhíu mày, cô mở mắt ra, còn hơi ngái ngủ, ánh mắt dại ra, thấy ngoài cửa sổ là hai tầng phòng thấp, cô mới ý thức được đêm qua mình đã về nhà.
Lê Sơ từ phòng đi ra ngoài, không thấy cha mẹ, sau khi rửa mặt đơn giản, cô tìm một bộ áo dài quần dài trong tủ quần áo để thay.
Lê Sơ đỡ Lê Diệu Tường đứng lên, bảo ông đến quầy thu ngân ngồi xuống.
Lời này của lão đầu tử nói đúng.
Lê Sơ dừng tay một chút, lạnh nhạt nói: "Người một nhà, nào có gì mà liên lụy hay không. Cha, thân thể cha không tốt, đi nghỉ ngơi đi, mấy thứ này để con thu dọn."
Nếu không phải là ông giả ngu giúp người khác đảm bảo, cũng sẽ không tự mình gánh vác nhiều nợ như vậy.
Cô vội vàng đi qua, giúp cha dọn dẹp,"Cha, để con đi."
Mấy người này cầm gậy gộc trong tay, trên cánh tay lộ ra đều có hình xăm, trên tay đeo nhẫn xương khô, giống như là một đoàn thể nào đó.
Trấn nhỏ không thể so với thành phố lớn, nhiệt độ nơi này thấp hơn, nhất là lúc sáng sớm, khí lạnh lộ ra nặng nhất.
Ngoài cửa truyền đến tiếng khí lưu manh châm chọc.
Lê Diệu Tường nhìn con gái, vừa tự trách vừa áy náy: "Sơ Sơ, cha liên lụy con rồi."
Xuống lầu, Lê Sơ thấy cha đang thu dọn đống bừa bãi trên mặt đất.
Lê Diệu Tường xua tay cự tuyệt,"Đây đều là nghiệp chướng của cha, sao có thể bảo con dọn dẹp cục diện rối rắm."
Tên đó nhìn thấy Lê Sơ, ánh mắt vẩn đục sáng lên, huýt sáo một tiếng: "Ơ, hôm nay bà chủ không có ở đây, có một bà chủ nhỏ non nớt đến chảy nước tới, vậy thì tốt rồi, chơi với mấy anh em vui vẻ."
Lê Diệu Tường đi đứng không tốt, lúc ngồi xổm xuống cũng run rẩy, nhặt đồ đối với người khác mà nói rất đơn giản, đối với ông mà nói lại khó như lên trời.
Nói xong, anh lập tức cà lơ phất phơ đi về phía trước vài bước.
Lê Sơ ngước mắt nhìn lên, lập tức thấy bốn năm người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc quái dị, nhuộm tóc vàng hoặc nâu đứng trước cửa.
Đầu lĩnh chính là một tên đầu lùn trên mặt có sẹo, nhìn qua chừng hai mươi tuổi, đầu béo tai mỡ, vẻ mặt bỉ ổi, nhìn làm cho người ta mất hết khẩu vị.
Mùi thuốc lá trên người tên côn đồ trộn lẫn với mùi mồ hôi, hun đến mức Lê Sơ muốn nôn.
Lê Diệu Tường đi đứng không tốt, bị tên côn đồ dùng sức đẩy như vậy, nặng nề ngã xuống, đầu chạm đất, phát ra một tiếng rầm.
Lắc lắc cổ, tên lùn phun kẹo cao su trong miệng, xì một tiếng đẩy Lê Diệu Tường ra.
Tên lùn nhai kẹo cao su, cười nhạo một tiếng: "Lão già chết tiệt, ông liều mạng cái gì, chân cũng không đi nổi còn muốn liều mạng, thật sự là cười chết người."
Lê Sơ muốn đi đỡ cha lại bị tên côn đồ bắt lấy, làm bộ muốn ôm vào trong ngực.
Lê Diệu Tường kéo Lê Sơ ra sau lưng, bảo vệ con gái: "Các cậu dám lại đây, tôi liều mạng với các người."
"Buông ra! Buông ra!"Lê Sơ liều mạng giãy giụa.
Cô vốn gầy yếu, sống lưng mỏng tựa như cánh gián, căn bản không phải là đối thủ của đám người này.