Chương 36: Đánh lui quần phỉ!
Biểu hiện của Giang Thạch không chỉ khiến Vương Huyền chấn động, ngay cả đương gia Thanh Ngưu Sơn, Mãnh Hổ Sơn cũng chấn động.
Đối với thực lực của Vương Huyền, bọn họ rõ ràng hơn ai hết.
Hơn nữa còn chủ động đánh lén, không ngờ cũng không thể bắt được tiểu tử này!
-Đây là quái vật sao?
-Cho dù luyện võ từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng đạt tới trình độ này chứ?
-Giết hắn!
Đại đương gia Trương Báo của Mãnh Hổ Sơn mở miệng hét lớn, dẫn đầu kêu người xông lên phía trước.
Sau đó đông đảo cao thủ của Thanh Ngưu Sơn, Nhị Long Sơn đều nhào tới.
-Mặc kệ ngươi có cái gì cổ quái, bọn họ có nhiều cao thủ như vậy ở đây, coi như là loạn đao chặt thịt, cũng đủ để đem ngươi chặt chết.
Rầm! Rầm!
Từng đạo nhân ảnh thi triển sở học, nhảy vọt nhảy nhót, dùng các loại thủ đoạn giết tới hướng Giang Thạch.
-Giang Thạch cẩn thận!
Xích Vân lão đạo mở miệng kinh quát.
-Tới tốt lắm!
Giang Thạch cười to một tiếng, lần nữa huy động lang nha bổng thô to, điên cuồng phóng về hướng đám người, giống như lúc trước, quả thực giống như gió thu quét lá rụng vậy.
8400 cân cự lực một đường đảo qua, không có bất luận kẻ nào có thể ngăn trở hắn.
Bang bang bang bang!
-Không!
Từng mảnh thi thể không ngừng bay múa, máu tươi bắn tung tóe, tiếng kêu thảm thiết liên tục, quả thực giống như là hằng duy nghiền ép.
-Mau tránh ra, dùng ám khí!
-Không cần dựa vào quá gần, mau dùng ám khí!
-Không nên ngộ thương!
Đông đảo sơn phỉ đều kinh hoảng kêu to lên.
Đám người bọn họ nhiều như vậy lại còn điên cuồng xông lên phía trước, ngay cả cơ hội sử dụng ám khí cũng không có.
Bởi vì một khi sử dụng ám khí, chắc chắn sẽ tổn thương người một nhà trước.
Ám khí?
Giang Thạch nhướng mày, nhất thời cảm giác được không ổn.
Một khi đám người này là dùng ám khí, chính mình dù là lại có thể né tránh cũng sẽ lâm vào bên trong thế bị động.
-Lão tử cũng dùng ám khí!
Hắn nhe răng cười một tiếng, thừa dịp mọi người điên cuồng rút lui, huy động lang nha bổng hung hăng đập xuống mặt đất đá cẩm thạch cứng cỏi, rầm một tiếng, mặt đất nát bấy, xuất hiện từng viên đá nhỏ vỡ vụn.
Sau đó Giang Thạch cúi người xuống, nắm lấy từng hòn đá nhỏ trên mặt đất, mở miệng quát: "Nhìn Vũ hoa tật thiên của ta!"
Vù vù vù!!
Bàn tay vừa ném, trực tiếp ném tất cả hòn đá nhỏ trong tay ra ngoài.
Lúc này đây, hắn trực tiếp vận chuyển lên ngạng công tầng thứ nhất.
Trên cơ sở vốn có, lực lượng lại bạo tăng hai thành.
Nhất cử đạt tới trình độ cự lực 10080 cân. Lần đầu tiên cự lực đột phá quan ải một vạn cân.
Ở dưới lực lượng một vạn cân, hòn đá bị hắn toàn lực ném ra, quả thực giống như là viên đạn đồng dạng.
Bang bang bang bang!
-Không!
Đám người hỗn loạn một mảnh, kêu thảm thiết liên tục.
Một cái đối mặt liền có bảy tám tên thổ phỉ, chết thảm tại chỗ.
Giang Thạch cười ha ha, nhìn thấy có hiệu quả, vội vàng khom lưng cầm lên một bó đá lớn, lại hung hăng ném về phía trước.
Cứ như vậy, hắn một lần lại một lần ném đá ra.
Quả thực giống như là hóa thành một khẩu súng máy Gatling, mỗi một viên đá ném ra đều là bảy tám người chết thảm, trong một thời gian ngắn, người trực tiếp bị hắn bắn chết đã lên tới con số mấy chục.
Đám người còn lại một mảnh hoảng sợ, cũng không dám tiếp cận nữa, vội vàng nhanh chóng rút lui.
-Từ đương gia, Trương đương gia, cùng tiến lên!
Vương Huyền lại gầm lên lần nữa.
Đối mặt Giang Thạch loại thức công kích mãn thiên phi vũ này, thổ phỉ bình thường xông lên cơ bản không khác đi chịu chết là bao.
Chỉ có cấp bậc của bọn họ mới có thể ngăn cản được một hai.
-Lên!
Thanh Ngưu Sơn đại đương gia Từ Chí, Mãnh Hổ Sơn đại đương gia Trương Báo gầm lên một tiếng, tung người lên, lần nữa đánh giết qua hướng của Giang Thạch.
Giang Thạch liên tục ném ra hai đợt đạn đá, tất cả đều bị bọn họ tránh đi về sau, dứt khoát không ném nhiều nữa, mà là nhấc lang nha bổng lên, trực tiếp giết tới hướng ba vị đại đương gia.
-Hai vị đương gia không cần lo lắng.
-Thực lực người này nhiều nhất là không phân cao thấp với ta, cùng nhau giết hắn!
Vương Huyền quát lớn.
Đối mặt với tiếng quát to của hắn, trong lòng Giang Thạch cười nhẹ, vũ động lang nha bổng thô to, trực tiếp hung hăng nện về phía Vương Huyền.
-Tương đương ngươi?
-Ta cho ngươi xem thế nào là tương đương ngươi!
Lúc này đây hắn vận dụng 【 Xích Dương Đoán Thể Quyết 】 tầng thứ nhất một lần nữa, lực lượng thoáng cái đã kéo lên đến tình trạng vạn cân, hô một tiếng, đánh đến khí lưu đều gào thét lên.
Vương Huyền vừa nhìn thấy Lang Nha Bổng đập hướng đầu, không né tránh chút nào, hét lớn một tiếng, công lực vận chuyển tới cực hạn, trực tiếp huy động đại phủ màu đen, hung hăng nện lên đón một kích của Giang Thạch.
Nhưng lần này ngăn cản, quả thực làm cho hắn hoài nghi nhân sinh!
Đang!
Sau một tiếng động chói tai phát ra, giống như là Thái Sơn áp đỉnh.
Vương Huyền chỉ cảm thấy lực lượng bản thân thoáng cái đã bị cây lang nha bổng kia hóa giải sạch sẽ, khó có thể tạo được chút tác dụng nào, sau đó một cỗ man lực ngập trời trực tiếp phô thiên cái địa nghiền ép về hướng thân thể của hắn, vô biên vô hạn, giống như là một ngọn núi đáng sợ đập xuống.
Sắc mặt Vương Huyền trong nháy mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tinh Thần Vẫn Thiết!
Cho đến giờ khắc này, hắn mới hiểu được sự quái dị của cây lang nha bổng kia.
Nhưng tất cả đã sớm muộn.
Không có kình lực gia trì, lực lượng thân thể đơn thuần của hắn cũng bất quá hơn một ngàn cân mà thôi, bị lang nha bổng thô to chấn gãy hai tay, hung hăng nện ở chỗ ót.
Bốp một tiếng, đầu Vương Huyền nổ tung, xương sống cổ đứt lìa, thân hình như là bị tảng đá lớn đè qua, tại chỗ ngã xuống đất, chết oan chết uổng.
-Đại đương gia!
-Đại đương gia chết rồi, mau chạy đi!
Quần phỉ Nhị Long Sơn đã đại loạn một mảnh.
-Vương huynh đệ!
Thanh Ngưu Sơn đại đương gia Từ Chí, Mãnh Hổ Sơn đại đương gia Trương Báo, tất cả đều dừng thân hình lại, trừng to mắt, kinh thanh kêu to.
Thiết Kim Cương Vương Huyền, thực lực cao thâm, cực kỳ khó chơi, từ trước đến nay hung danh lan xa tứ phương, kết quả bị nam tử gầy như que củi này dùng một gậy đập chết?
-Sao có thể chứ?
-Đi, đi mau!
Từ Chí phản ứng cực nhanh, vội vàng mở miệng kêu to, xoay người chạy như bay.
Giờ khắc này nếu hắn lại nhìn không ra quái dị của Giang Thạch, hắn cũng liền uổng công lăn lộn làm phổ phỉ lâu như vậy.
Một bên mãnh hổ sơn đại đương gia Trương Báo cũng đồng dạng như thế, vội vàng nhanh chóng kêu gọi mọi người, bắt đầu chạy trốn xuống dưới núi.
Một đám hận không thể mọc thêm mấy cái chân.
Xích Vân, Xích Hổ hai vị lão đạo đều xem chấn động không thôi.
-Không được, không được.
-Giang Thạch này quả thực ghê gớm.
-Đây là thực lực của trời sinh Kim Cương?
-Muốn đi? Lại ăn một kích của ta!
Giang Thạch cầm lên một nắm đá vụn từ trên mặt đất lần nữa, vận khởi lực lượng, hung hăng ném về phía mọi người.
Vù vù vù!
-Không!
Lại có rất nhiều thổ phỉ bị hắn trực tiếp bắn chết.
-Ha ha ha......
Giang Thạch cất tiếng cười to, rốt cục ngừng lại, đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía Vương Huyền trên mặt đất, nói: "Đáng tiếc, ngươi cũng quá yếu, ngay cả một chiêu của ta cũng gánh không nổi, vốn ta còn muốn lưu người sống, ép hỏi ra thực hư của một chưởng kia, thật sự là đáng tiếc.’’
Trong lòng Đệ tử Chân Võ Quan còn lại đều nổ vang, ngơ ngác đứng thẳng.
Nhìn thi thể đầy đất, lại nhìn Giang Thạch, mỗi người đều có loại mờ mịt thật sâu.
Đột nhiên.
Xích Vân, Xích Hổ hai vị lão đạo đã nhanh chóng đi tới.
-Giang Thạch, ngươi là Giang Thạch phải không?
Xích Vân nhịn không được xác nhận một lần nữa.
-Không sai, là ta.
Giang Thạch trực tiếp gật đầu, trong đầu vẫn đang suy nghĩ một vấn đề khác.
-Hôm nay dùng đá làm ám khí, quả thực đánh ra phong thái.
Không bằng sau này tìm cơ hội để cho người ta chế tạo một nhóm bi sắt, tùy thân mang theo, nói như vậy, uy lực khẳng định so với đá càng thêm cường đại.